Chương 6 - Tìm Kiếm Cuộc Sống Thật
Bà ba ngồi rửa rau bên giếng ngẩng đầu lên: “Túy ơi, nghe chưa? Đây gọi là trồng trọt bằng khoa học. Cái quyển lịch nông nhà bà nên cất đi rồi đó.”
Lý Túy mặt đỏ bừng, một lúc mới nghẹn ra được một câu:
“Biết… biết đọc sách thì có gì ghê gớm đâu!”
“Không có gì ghê gớm cả,” tôi ngồi xuống, mở máy tính lại.
“Chỉ là giúp ba tiết kiệm được chút tiền, kiếm thêm được ít lãi, không để người ta coi thường con cháu mình bằng mấy quyển lịch cũ mà thôi.”
Trên màn hình đang hiện đồ thị so sánh giá nông sản trong khu vực và trên các nền tảng thương mại điện tử.
Lý Túy rướn cổ nhìn một cái, chắc không hiểu gì.
Bà ta bĩu môi: “Toàn làm mấy cái bảng màu mè, đỏ xanh chói mắt, nhìn hoa cả mắt.”
“Làm nông là phải dựa vào kinh nghiệm tổ tiên truyền lại, là thành quả đổi bằng chai sạn trên tay. Mấy thứ công nghệ màu mè kia, ăn được không? Nhìn ra được ruộng thiếu phân gì à?”
Vài bác gái đang làm việc gần đó cũng dừng tay, nhìn về phía chúng tôi. Bầu không khí có phần căng thẳng.
“Thưa bác, biểu đồ này cho thấy, vào tháng 7, giá thu mua rau củ của ta bị ép giảm 15%, trong khi giá bán online lại tăng 10%.”
“Đây là phân tích dữ liệu, giúp mình kiếm thêm, tránh bị chèn ép mà không biết đường phản kháng.”
Lý Túy bị tôi nói đến choáng váng.
“Nói… nói như hát tuồng vậy! Làm nông sao mà rắc rối thế chứ…”
Lúc này, bác ba vẫn ngồi cười bên giếng lên tiếng: “Túy à, không biết thì đừng có nói càn! Đây gọi là khoa học! Bà biết khoa học là gì không?”
Xung quanh vang lên mấy tiếng cười khẽ và lời đồng tình.
Lý Túy không đỡ nổi nữa, tay xách rổ rau run lên, cuối cùng giận dữ lườm tôi một cái, nghiến răng nói:
“Cô giỏi lắm! Cô giỏi thật đấy! Nông dân tụi tôi chân chất, không chơi mấy trò hoa mỹ của cô!”
Tôi nhìn theo bóng lưng bà ta rời đi, lại cúi đầu nhìn đôi tay trắng trẻo của mình.
Nói thật… tôi cũng không chắc, mình có vác nổi cái cuốc không.
08
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm.
Mặc một bộ đồ lao động.
Áo vải xanh quần vải xanh khá vừa người, chỉ là chất vải cứng đơ.
Tôi muốn ba dạy tôi làm ruộng.
Lâm Bảo Quốc suýt đánh rơi cả cái tẩu thuốc trong miệng: “Thật muốn học à?”
“Muốn thật! Nhưng mà… mình có thể… dạy kiểu khoa học một chút được không?”
Ba tôi vung tay cái roẹt: “Tất nhiên phải khoa học rồi! Nhà mình làm gì cũng phải có khoa học! Đi nào, ba dẫn con đi làm quen mấy khu đất nhà mình trước!”
Năm nghìn mẫu nhà kính, mỗi khu trồng một loại rau quả khác nhau.
Ba tôi thao thao bất tuyệt như đang kể tên báu vật, còn tôi thì nghe mù tịt.
Cuối cùng tôi chỉ nhớ được đúng một loại cây: cỏ dại.
“Nguyệt Nguyệt, thấy chưa? Khu này là ruộng thử nghiệm, trồng giống cà chua mới, cây còn nhỏ, cỏ mọc nhanh lắm. Nhiệm vụ hôm nay là nhổ sạch cỏ chỗ này, nhớ đừng làm tổn cây non nhé.”
Ba đưa tôi một cái cuốc nhổ cỏ: “Dùng cái này, đỡ mệt. Ba qua kia xem chút, con cứ từ từ làm, có gì không hiểu thì gọi.”
Tôi cầm lấy dụng cụ, ngồi xổm xuống, bắt đầu buổi lao động thực tế đầu tiên trong đời – khác hẳn với kiểu chăm vườn trang trí ở nhà.
Nói thật, nhổ cỏ cũng khá là xả stress.
Chỉ là ngồi xổm lâu quá, chân hơi tê.
Tôi đang nhổ rất hăng thì điện thoại vang lên.
Tôi tháo một bên găng tay lấm bùn ra, khó khăn lôi điện thoại từ túi ra.
Màn hình nhấp nháy hai chữ: [Văn Vũ].
A, suýt nữa quên mất anh ta rồi!
Thẩm Văn Vũ, bạn trai tôi, hiện đang du học cao học ở nước ngoài.
Anh ấy thuộc kiểu “công tử được nuôi dạy chuẩn chỉnh từ nhỏ” như trong tiểu thuyết, khí chất cao quý, lịch thiệp.
Trước đây chúng tôi ở bên nhau, đúng kiểu “môn đăng hộ đối”.
Nhưng giờ đây… đúng là truyện cổ tích va chạm hiện thực.
Anh ấy gọi lúc này, chẳng lẽ… đã về rồi?
“A lô?”
“Nguyệt Nguyệt, anh về rồi đây. Bất ngờ không? Chiều nay em rảnh không? Mình đi xem phim nhé, rồi đến nhà hàng em thích nhất, anh đặt sẵn món trứng cá tầm em mê nhất rồi! Em đang ở đâu, anh qua đón.”
Biết ngay mà.
Tôi vừa có chút vui mừng, vừa dâng lên cảm giác khó nói thành lời.
“Chiều nay à…” Tôi liếc nhìn mảng xanh trước mắt kéo dài vô tận và nắm cỏ vừa nhổ trong tay, “Chắc em không đi được… có chút việc.”
Anh bắt đầu nũng nịu: “Anh vừa xuống máy bay là gọi cho em ngay đấy, đi với anh một lúc thôi mà, mấy chuyện khác gác lại đi…”
Chắc anh lại nghĩ tôi đang chuẩn bị đi spa hoặc shopping với hội bạn thân.
Tôi hít sâu một hơi, quyết định nói thật.
“Em đang… nhổ cỏ, hơi bận.” Giọng tôi vô cùng nghiêm túc.
Đầu bên kia anh cười khẽ, dịu dàng cưng chiều:
“Lại thích cái gì rồi? Giỏ hàng đầy hả? Hay lại đồ giới hạn? Gửi danh sách qua đây, thích gì anh mua cho.”
Tôi ngớ người, vội vàng giải thích: “Không phải, Văn Vũ, là nhổ cỏ thật. Ở ruộng. Dùng tay. Nhổ cỏ thật.”
Anh tò mò: “Ừm? Em đăng ký hoạt động trải nghiệm nào mới hả? Ở khu ngoại thành nào? Để anh cho tài xế qua đón.”
Anh đã tự gán cho hành động của tôi một lời giải thích hợp với thế giới quan của anh.
Trong suy nghĩ của anh, tôi chắc đang theo trào lưu sống xanh trải nghiệm “chạm vào thiên nhiên”.
Tôi thở dài, biết chỉ nói miệng thôi thì không thể khiến anh hiểu được.
Lúc này, tôi và anh… đã là người của hai thế giới khác nhau rồi.
Lòng tôi chợt chua xót.
“Văn Vũ, em không đùa đâu. Em đang không ở thành phố. Em về nhà, nhà ruột của em, ở Kháo Sơn Truân.”
“Hả?”
“Gia đình thật của em là nông dân. Em đang thật sự nhổ cỏ ngoài ruộng.” Tôi cố gắng nói gọn nhất có thể.
“Gì cơ?” Anh sững sờ, “Gia đình thật? Là sao?”
Xem ra nhà họ Trì vẫn chưa kịp, hoặc chưa biết cách nói với người ngoài chuyện này.
“Ừm, chuyện dài lắm… Tóm lại là, giờ em đang học làm nông, tạm thời đừng làm phiền em. Em còn nhiều việc phải làm.”
“What? What are you saying? I can’t follow you.”
Tôi dừng lại một chút, cố giữ giọng thật bình tĩnh:
“Quên em đi, Văn Vũ. Chúng ta… không thể nữa rồi.”
Chưa kịp để anh đáp lời, tôi lập tức cúp máy.
Tôi ngồi xổm xuống, úp mặt vào lòng bàn tay, nước mắt không kiềm được mà trào ra.
Tạm biệt nhé, mấy chiếc túi hiệu bản giới hạn!
Tạm biệt, nhà hàng Michelin yêu thích của tôi!
Từ nay trở đi, tôi chính là nông dân mới nổi của Kháo Sơn Truân.
Tạm biệt Văn Vũ, cuối cùng thì… thân phận chúng ta vẫn khác biệt quá lớn.
Tôi lau nước mắt.
Không được! Tôi còn nhiều cỏ phải nhổ lắm.