Chương 8 - Tiểu Thư Hồi Hương Ai Cho Các Người Cướp Vị Trí Của Tôi
Tôi ôm biểu muội ngồi xuống ghế, dáng vẻ như một nữ vương đang tận hưởng mỹ nhân.
“Này,” tôi nói với Chu Nghiễn, “Có một việc, có thể khiến cả Bắc Kinh chấn động. Nếu thất bại, gia tộc cậu sẽ chịu ảnh hưởng. Nhưng nếu thành công… nhà cậu sẽ sánh ngang Vân gia.”
“Cậu dám làm không?”
Chu Nghiễn nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, pha trộn giữa nhiệt huyết và khao khát.
“Được. Nhưng sau khi xong việc, tôi muốn cô hứa với tôi một điều.”
“Tôi đồng ý.”
Biểu muội nghiêng đầu: “Chị đang nói cái gì vậy?”
Tôi xoa xoa cái chỏm tóc ngốc nghếch của con bé: “Tôi nói, đã muốn tôi chết… vậy thì tôi sẽ ‘chết’ cho bọn họ xem.”
Tôi chết.
Giống y như những gì viết trong sổ mật mã: tai nạn xe, thi thể không còn nguyên vẹn.
Chỉ còn vài mảnh thi thể tại hiện trường, sau khi xét nghiệm ADN, xác nhận là Vân Vọng Thư.
Cha tôi ngồi thẫn thờ mấy ngày trời, không ăn không ngủ. Khi Lâm Uyển tìm đến, ông như già đi mười tuổi, hồn phách chẳng còn.
Vân Tự Hạc chẳng còn giả bộ làm đứa con hiếu thảo, ép cha tôi chuyển toàn bộ cổ phần công ty cho mình.
Lâm Uyển cũng chẳng giả bộ dịu dàng nữa, đòi lấy toàn bộ biệt phủ nhà họ Vân, cùng với tất cả châu báu và tác phẩm nghệ thuật gia truyền.
Cha tôi không chịu.
Kết quả bị Vân Tự Hạc đập một bình hoa vào đầu, bất tỉnh, bị nhốt trong bệnh viện.
Còn tôi — đang ngồi trong căn biệt thự được chuẩn bị từ trước, bình thản xem mọi chuyện qua màn hình giám sát.
Sau khi cha bị đưa vào viện, Vân Tự Hạc cho người tráo ông, đưa một lão già có ngoại hình tương tự vào nằm thay.
Không lâu sau, giấy ủy quyền do “cha tôi” ký được đưa ra, trao toàn quyền điều hành Vân thị cho Vân Tự Hạc.
Chưa kịp vui mừng được bao lâu, Cố thị liền cướp mất một dự án lớn, khiến Vân thị tổn thất nghiêm trọng.
Vân Tự Hạc nổi điên, lao đến nhà họ Cố chất vấn: “Cố Thời Lâm Không phải đã nói là hai bên cùng làm sao? Sao trong hồ sơ chỉ có nhà các anh? Anh dám lừa tôi?”
Cố Thời Lâm ngồi trên ghế tổng giám đốc, dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên:
“Đã có thể tự nuốt trọn, cần gì chia phần cho ai?
Không có cha và chị mày, ai trong giới còn nể mặt mày nữa? Mày nghĩ mày xứng chắc?”
Còn chưa kịp phản ứng, một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng: “Thời Lâm anh xem địa điểm tổ chức đám cưới, chỗ nào hợp nhỉ?”
Vân Tự Hạc quay đầu lại, mặt không dám tin.
Tần Khánh mặc váy đỏ, yêu kiều bước vào, không thèm liếc nhìn hắn lấy một lần.
Hắn chỉ tay run rẩy: “Cô… không phải đã nói sẽ cưới tôi sao? Nếu không tôi đã không đưa lịch trình của chị tôi cho cô…”
Tần Khánh cười khẩy, cúi người ôm lấy Cố Thời Lâm:
“Anh nói gì tôi cũng tin à? Đúng là ngu. Tôi vốn chẳng thích anh. Nếu không vì muốn phá hủy Vân gia, thì anh đứng trước mặt tôi, tôi cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói rồi, cô ta hôn “chụt” một cái lên má Cố Thời Lâm.
Tôi bật cười. Rất tốt. Rất, rất tốt.
Vân Tự Hạc định quay người rời đi, nhưng vừa đến cửa đã bị hai vệ sĩ chắn đường.
Giọng nói lạnh lẽo của Cố Thời Lâm vang lên từ phía sau: “Cậu chủ Vân đã tới rồi thì ở lại chơi vài hôm đi. Nhớ chuẩn bị quà cưới thật hậu hĩnh cho tôi và Tiểu Phi đấy.”
Vân Tự Hạc bị áp giải đến một biệt viện, ăn ngon, ngủ yên — nhưng cũng không được tự do.
Cố Thời Lâm ép hắn ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, và chỉ định tập đoàn Cố thị làm nhà cung ứng chính cho Vân thị.
Vân Tự Hạc cố gắng chống cự trong hai ngày, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi đòn tra tấn, đành ký tên.
Cố Thời Lâm tưởng mình đã nắm toàn quyền, dẫn theo Tần Khánh đến tổng bộ Vân thị thị uy.
Ai ngờ vừa đến nơi, lại bị thông báo — hợp đồng vô hiệu.
Cố Thời Lâm đập mạnh xuống bàn: “Sao lại vô hiệu?! Chính cậu ta ký, chẳng phải là tổng giám đốc mới của Vân thị sao?”
“Vì cậu ta không phải tổng giám đốc mới. Vậy nên mọi tài liệu có chữ ký của cậu ta… đều không có hiệu lực.”
Cánh cửa bị đẩy ra, tôi chậm rãi bước vào. Luật sư Trần theo sát sau lưng, Chu Nghiễn đẩy xe lăn của cha tôi đi ngay phía sau.
Cố Thời Lâm trừng mắt nhìn tôi, không dám tin: “Các người… chẳng phải đã…”
Tôi ngồi xuống ghế giám đốc, tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi.”
“Chuyện xảy ra gần đây… đều là một cái bẫy. Và các người, chính là quân cờ thí mạng.”
Tôi cười nhẹ, tiếp lời: “Sợ rằng những kế hoạch mà anh và Tần Khánh sắp đặt… sẽ đổ bể hết thôi.”
“Âm mưu giết người, biển thủ công quỹ, gian lận đấu thầu… Mỗi tội một cái, cũng đủ cho hai người đi bóc lịch cả đời.”
Cố Thời Lâm mặt mày tái mét, không cam lòng, siết chặt nắm tay.
Bỗng hắn nhớ ra điều gì, lớn tiếng nói: “Dù gì thì ba tháng trước Cố thị cũng đã giành được hợp đồng lớn, vậy là đủ để vươn lên rồi!”
Tôi chỉ mỉm cười, không đáp, khẽ phất tay ra hiệu cho hắn đi cho khuất mắt.
Trợ lý của Cố Thời Lâm hớt hải chạy vào, nói như khóc: “Cố tổng, nguy rồi! Hợp đồng lần trước phát hiện nguyên liệu bị lỗi, rất nhiều khách hàng đã nộp đơn kiện tập thể!”
Cố Thời Lâm quay phắt lại nhìn tôi.
Tôi vẫn mỉm cười, gật đầu nhẹ. Chu Nghiễn khoác áo khoác lên vai tôi.
Ba tháng sau, Cố thị ngập trong hàng loạt vụ kiện, bồi thường một khoản khổng lồ, không còn khả năng vực dậy.
Tôi đứng trước cửa kính sát đất, nghe Chu Nghiễn báo cáo hết tin tốt này đến tin tốt khác,
vẻ mặt vẫn bình thản.
Tôi quay đầu lại hỏi: “Lúc trước, anh nói muốn tôi hứa một điều kiện… là gì?”
Chu Nghiễn thu lại dáng vẻ ung dung thường ngày, nghiêm túc đáp: “Lấy tôi.”
Tôi khẽ cười, nắm lấy tay anh.
Từ nay về sau, cuộc đời tôi… sẽ sống thật tốt.
[Toàn văn hoàn]