Chương 3 - Tiểu Thái Giám Ấm Giường Của Thái Tử
Tống tổng quản thấy ta như vậy, ra hiệu cho ta vào trong sưởi ấm.
Trong điện ấm áp như xuân, Lâm Uyên nằm nghiêng trên giường đọc sách, liếc nhìn ta: "Rót trà."
Thấy vết roi trên cổ tay ta, hắn nhướng mày: "Ai đánh?"
Ta kéo tay áo xuống che vết thương: "Nô tài tự ngã thôi."
"Tiểu Cát Tường, biết nói dối rồi?" Hắn đặt sách xuống, chau mày nhìn ta.
Ta quyết định thuận nước đẩy thuyền!
Ta quỳ xuống, mắt đẫm lệ, nghẹn ngào: "Điện hạ, là thủ hạ của Lục Hoàng tử muốn kéo ta về cung của hắn ta, ta không chịu, họ đánh mắng ta không biết tốt xấu."
Lâm Uyên kéo ta dậy, lấy thuốc từ trong hộp ra bôi cho ta.
Ta vô cùng bất ngờ: "Điện hạ, để nô tài tự làm."
Hắn thoa thuốc rất nhẹ nhàng: "Đừng cử động."
Nước mắt ta rơi lã chã, mũi đỏ hoe, âm thầm quan sát biểu cảm của hắn: "Điện hạ thật sự muốn giao ta cho hắn ta sao?"
Hắn bỗng mỉm cười, thô lỗ lau nước mắt cho ta: "Ngươi là nam nhân, sao lại khóc như một cô nương vậy?"
Ta càng thêm tủi thân: "Điện hạ, trước đây ngài còn bảo nô tài thân thể không trọn vẹn, chẳng tính là nam nhân."
"Ta sẽ không tặng ngươi cho người khác đâu."
Ta lập tức tươi cười rạng rỡ: "Thật sao?"
Khóe môi hắn lộ nét cười: "Thôi được rồi, đi làm ấm giường cho ta đi."
Mỗi lần g.i.ế.c người xong, toàn thân ta đều lạnh lẽo, chỉ khi chui vào chăn mới dần ấm lại.
Không biết đã trôi qua bao lâu, phía sau truyền đến hơi ấm nóng bỏng, ta co người lại dựa vào, thoải mái khẽ ngâm một tiếng.
Một đôi tay ôm ta chặt hơn, ta áp sát vào hơi ấm đó. Từ sau khi cả nhà bị giết, ta hầu như đêm nào cũng ác mộng, đây là đêm hiếm hoi ta ngủ yên giấc.
Sáng sớm đang ngủ mơ màng, dường như cảm thấy có người nâng mặt ta lên. Một lát sau, môi ta cảm nhận được một luồng ẩm ướt mềm mại, nhẹ nhàng dịu dàng, tựa như đang ở giữa tầng mây.
5
Hôm sau, tâm trạng Lâm Uyên rất tốt, cả ngày đều tràn ngập nụ cười. Thường ngày các đại thần đi họp đều bị mắng đến run rẩy, hôm nay lại như được hưởng gió xuân.
Sau khi các đại thần đi hết, hắn quay đầu hỏi: "Đêm qua ngươi nằm mơ à?"
Ta gật đầu, chép miệng: "Hình như nô tài mơ thấy đang ăn bánh ngọt, thơm ngon lắm."
Hắn cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tối đó là thọ thần của Tể tướng, mở tiệc chiêu đãi tân khách.
Trong yến tiệc ta lại thấy Tiểu Nguyệt, nàng ấy ngoan ngoãn đứng sau lưng Lục Hoàng tử. Ta lo lắng cho thương thế của nàng ấy, không khỏi liếc nhìn vài lần.
Lâm Uyên quay đầu lạnh lùng nói: "Không nhớ lời ta dặn sao?"
Ta khẽ đáp: "Nhớ, nhớ chứ."
Đừng trêu chọc Lục Hoàng tử, đừng nhìn người của hắn ta!
Đôi mắt Lâm Uyên sâu thẳm, uống hết chén rượu này đến chén rượu khác.
Tiệc chưa tàn, hắn đã vội quay về phủ.
Trên xe ngựa, mặt hắn ửng hồng, mắt hơi tối sầm, cứ nhìn chằm chằm vào ta: "Có phải ngươi..." Hắn dừng lại giây lát rồi hỏi tiếp: "Yêu nàng ta rồi không?"
Ta ngơ ngác: "Hả?"
Hắn bảo ta yêu Tiểu Nguyệt sao?
Ta nhất thời chưa kịp phản ứng, xe ngựa chuyển hướng gấp, hắn không ngồi vững ngả về phía trước, được ta kịp thời đỡ lấy. Hắn thuận thế dựa vào người ta, hơi thở nóng hổi phả vào cổ ta, giọng khàn đặc: "Ngươi muốn tìm nàng làm đối thực?"
Hắn nghĩ gì trong đầu vậy? !
"Điện hạ, ngài hiểu lầm rồi, lúc mới vào cung nàng ấy đã nhiều lần giúp đỡ ta, ta không có ý đó với nàng ấy."
Trong đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng xe ngựa lộc cộc. Giống như tiếng tim ta đập càng lúc càng nhanh.
Hắn nghiêng qua tai ta, nhẹ nhàng trêu đùa, khiến ta tê dại. Như vạn đóa pháo hoa bung nở trong đầu.
Ta hoảng sợ vội quỳ xuống: "Điện, điện hạ... nô tài, nô tài... đáng chết..."
Ta bây giờ là thái giám mà!
Hắn có long dương chi phích?
Ta làm sát thủ cũng chưa từng thấy cảnh này!
"Điện, điện hạ, nô tài, nô tài không được, nô tài giúp ngài tìm, tìm một nhé?"
Hắn khẽ cười: "Tìm một cái gì?"
"Cô nương."
Sau câu nói ấy, trong xe lặng như tờ.
Ta không dám ngẩng đầu, chỉ thoáng thấy những khớp tay trắng bệch siết chặt trên đùi hắn: "Ngươi cho rằng ta thiếu nữ nhân?"
Hay là hắn muốn nam nhân?
Lâm Uyên giận dữ xuống xe, bước đi nhanh như bay.