Chương 9 - Tiểu Sư Muội Thiếu Đức

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tiểu Béo sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy bước tới,

nghẹn giọng nói:

“Nương tử, nàng từng nói… sẽ không bỏ ta.”

Ta chau mày, khó chịu ra mặt:

“Ta chỉ muốn biết—thiên tài Thẩm Từ có thể vì ta mà hèn mọn tới mức nào.

Giờ biết rồi.”

“Người đứng trên đỉnh thiên giới cũng có thể như chó mà quỳ gối trước ta.

Ta thấy sảng khoái, rồi lại thấy chán.”

“Vậy thì ngươi cũng nên cút về Liuli tông đi.”

Tiểu Béo khựng lại.

Ánh mắt luôn dịu dàng khi nhìn ta, giờ đây đã vỡ tan.

Một chút tình ý cuối cùng trong đôi mắt kia… cũng hóa thành tro lạnh.

Hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta,

rồi thản nhiên nói:

“Tiêu Tiểu, ngươi nhớ kỹ.”

Nhớ cái gì?

Hắn không nói.

Chỉ quay người, bước đi.

Một thân ảnh trắng như tuyết dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Ta ngẩng đầu nhìn trời hôm nay gió thật lạ.

Sao mà mặn chát như thế này?

Nhị sư tỷ đau lòng, lên tiếng châm biếm:

“Tiêu Tiểu, tim ngươi chẳng lẽ được đúc từ Vô Tình Tử?”

…Vô Tình Tử là con rùa già sống trong núi Vô Lượng.

Tiễn hết thế hệ này đến thế hệ khác, người đi, rùa vẫn còn sống.

Nói trắng ra là… mắng ta là rùa già vô tình vô nghĩa.

Ta tâm trạng không tốt, lạnh lùng đáp:

“Có giỏi thì ngươi cưới vào Liuli tông xem?”

Nhị sư tỷ trừng mắt:

“Ngươi…”

Đại sư tỷ lướt qua bỏ lại một câu gió bay:

“Sớm muộn gì ngươi cũng bị cái miệng này hại chết!”

Ta mặt không cảm xúc đáp lại:

“Sớm muộn gì ngươi cũng bị tình yêu giả tạo của mình làm nghẹn mà chết.”

Tưởng ta không biết tâm tư ti tiện của đại sư tỷ sao?

Mặt ngoài thì đoan trang, bên trong thì mưu mô—

nàng ta là muốn làm nương mới của ta chứ gì!

Thiếu nữ thương thầm mỹ nam thì thôi đi,

nàng ta lại còn muốn… nhớ nhung cả sư phụ ta!?

Không tin?

Vậy đêm dài khó ngủ, ta trộm vào phòng đại sư tỷ,

nghe thấy nàng ta mơ ngủ gọi tên:

“Sư phụ…”

Chuyện nàng ta che giấu kỹ cỡ nào,

bị ta phơi bày ra trước mặt mọi người,

khiến nàng tức giận đến đỏ cả mặt, lủi thủi trốn về viện mình.

Ta chỉ há miệng mấy câu, đã tiễn hai kẻ địch về nhà.

Cảm thấy thực lực mình giờ quá khủng khiếp.

Ánh mắt ta chuyển sang nhắm vào nhị sư huynh, đang định nói câu nào đó.

“Lão nhị ngàn năm, mau về luyện thêm đi!”

Nhị sư huynh chỉ tay vào ta,

những lời định bụng an ủi nghẹn lại nơi cổ,

tức đến bật cười.

“Tiêu Tiểu, ngươi đúng là… không có tim!”

Ta trợn mắt:

“Không phải nhị sư tỷ vừa nói sao? Ta có—Vô Tình Tử!”

Rồi người nào người nấy cũng bỏ đi hết.

Chỉ còn lại ta, vẫn thản nhiên đứng nguyên tại chỗ,

một bộ dạng không hề có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Tiểu Béo rời đi,

các sư huynh sư tỷ ta đều ủ rũ mấy ngày liền.

Con người mà, phải có thời gian để… cai nghiện.

Qua vài hôm, họ lại hồi phục như chưa từng có người tên Tiểu Béo xuất hiện trong đời.

Lúc này, sư phụ—người biến mất từ thuở hồng hoang—rốt cuộc cũng chịu về núi.

Hơn nữa, còn mang về một tin động trời:

“Tiểu Thẩm đã tu thành Vô Tình đạo rồi!

Thật sự bước lên hàng thiên tài đỉnh cấp!

Không ai sánh bằng!”

Đoạn tuyệt tất cả – Đứng đầu thế gian – Cắt ngang mọi bảng xếp hạng.

Sư phụ cười từ ái, ánh mắt như đang vuốt đầu từng đứa chúng ta:

“Ta biết mà, các con đều là những đứa trẻ ngoan.

Giúp người không cầu báo đáp, thật đáng khen!”

Sư huynh sư tỷ liếc nhau đầy lúng túng,

nỗi chột dạ dâng trào như sóng biển.

Sư phụ không ở lại lâu, vội vàng quay về sân nhỏ để tiếp tục luyện đan.

Nhị sư tỷ giật giật mái tóc, lẩm bẩm:

“Không biết Thẩm Từ có nhớ ta từng bảo hắn… quét sân giúp không nhỉ?”

Đại sư tỷ cũng không chắc lắm, lầu bầu:

“Chắc là không đâu… Dù sao cũng chỉ là giúp ta… bắt chuột thôi…”

Nhị sư huynh thì nở nụ cười đầy xấu hổ:

“Nhìn ta làm gì?

Ta chỉ đánh hắn sưng mặt bầm mũi một chút thôi mà…

Luận võ mà, va chạm chút là chuyện bình thường!”

Cả đám bỗng yên tâm hơn hẳn.

Mọi ánh mắt… đồng loạt chuyển hướng về phía ta.

Ta lặng lẽ đón nhận ánh nhìn nhiệt liệt ấy,

không phụ kỳ vọng, giơ tay lên đếm từng ngón một:

“Hắn từng rửa chân cho ta.”

“Giặt y phục cho ta.”

“Ta đánh hắn không trả đòn, mắng hắn không hé răng.”

“…”

Kể xong, đám người kia thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.

“Vậy thì không sao rồi.”

“Tán đi, tán đi.”

“Tiểu sư muội, ngày mai chúc muội may mắn nha~”

23

Tối đó, trằn trọc không ngủ được,

ta lặng lẽ tìm đến sư phụ – người đang mơ màng buồn ngủ.

Hiếm khi ta nghiêm túc thế này trước mặt người.

Tự mình rót một chén rượu gạo, nhấp một ngụm nhỏ:

“Sư phụ, con thắng rồi.”

Vị cay xộc thẳng lên vòm họng, khiến ta sặc đến ho khan từng trận.

Sư phụ trở mình, đưa lưng về phía ta.

Cổ họng ta rát bỏng như thiêu đốt, lời nói thoát ra cũng trở nên khô khốc:

“Con thắng rồi…

Vậy có phải sẽ không cần chết nữa không?”

Từ nhỏ, ta đã biết ta không giống với các sư huynh sư tỷ.

Họ có thể vui vẻ nắm tay nhau xuống núi.

Còn ta… mãi mãi chỉ biết đứng từ xa nhìn theo.

Ta không cam lòng.

Mắng sư phụ thiên vị, ôm lấy đùi người mà quậy khóc ăn vạ, sống chết không chịu buông.

Cuối cùng, sư phụ bị ta làm phiền đến mức phải đầu hàng:

“Được được, cho con đi…”

Ta sung sướng như thỏ hoang thoát chuồng, chạy một mạch biến mất khỏi tầm mắt người.

Men theo dấu chân của sư huynh sư tỷ, lén lút lần theo.

Nhưng ta chẳng tìm được họ…

Ngược lại, “bọn chúng” đã tìm đến ta.

Một lũ thứ chẳng ra thú cũng chẳng phải người—thứ gì đó kỳ quái và khát máu—lao tới vây quanh ta.

Chúng há miệng đầy răng nanh, thèm thuồng nhìn chằm chằm.

Ta có thể đối phó một con, nhưng không thể kháng lại trăm ngàn con.

Sức lực dần cạn kiệt.

Chính sư phụ đã xông đến, cướp ta từ miệng chúng về.

Nhìn ta tơi tả, người vỗ về:

“Chúng là yêu vật, chỉ chuyên ăn những thiên tài như con.”

Ta không phục.

Cắn răng tu luyện khắc khổ, chỉ mong có ngày chém sạch lũ súc sinh ấy dưới kiếm mình.

Từ đó về sau, mỗi lần lén xuống núi, ta đều sẽ gặp chúng.

Lần một, lần hai… đánh không lại, nhưng… chạy thoát thì giỏi dần.

Chỉ cần về gần đến núi Vô Lượng, chúng liền không dám bén mảng.

Sau này, nhị sư tỷ từng bị thương khi luận võ cùng đại sư tỷ.

Ta cứ nhìn chằm chằm vào máu của tỷ ấy. Màu đỏ kia… như một thứ nghiện trí mạng.

Nhị sư tỷ bị ánh mắt ta dọa đến khóc lóc, một thời gian thấy ta là né tránh.

Ta chịu không nổi, bèn chạy ra sau núi bắt một con thỏ.

Từ đó về sau… trượt dài không dừng lại được.

Mỗi lần uống xong, ta đều buồn nôn đến mức muốn ói hết ruột gan.

Tại sao chỉ có mình ta phải như thế?

Sư huynh sư tỷ có cần làm vậy đâu!”

Ta tức giận tìm sư phụ chất vấn.

Người chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt đầy thương hại:

“Bởi vì con là thiên tài…

Mà thiên tài thì luôn phải khác người.”

Đêm trước ngày tỉ thí,

sư phụ đưa ta một loại dược thủy đặc chế, bảo ta ngâm mình trong đó sẽ khiến lột đi một tầng da.

Người hỏi ta chịu đựng được không.

Ta gật đầu, “Chịu được!”

Đêm đó thật quá dài.

Ta ngâm mình trong thứ nước khiến da rách thịt bong,

mà đầu óc thì lặp lại từng ký ức suốt mười sáu năm qua.

Cả chuyện…

bắt cóc Tiểu Béo, cũng là kế hoạch đã bàn trước với sư phụ.

Đạo Vô Tình của Tiểu Béo mãi vẫn chưa ngộ được.

Ở Liuli Tông, hắn là vầng trăng sáng giữa trời, sao có thể dễ dàng hạ mình khỏi đài cao?

Nhưng nếu cứ đi sai phương hướng, sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma, hủy cả tâm căn.

Dạo gần đây, sư tôn bên Liuli Tông đã nói — Thẩm Từ có dấu hiệu sa vào ma đạo.

Mà ánh sáng của chính đạo… thì chẳng thể soi đường cho một kẻ đang lạc bước nơi tà ma.

Ta tiếp nhận sứ mệnh này, cũng là vì mạng sống của chính mình.

Một khi Tiểu Béo thật sự nhập ma, người đầu tiên bị hắn giết… chắc chắn sẽ là ta.

Bởi vì — ta vốn là hóa thân của ma thai, ngày đầu tiên hóa hình thành người, đã bị chính tay sư phụ vác kiếm đến giết.

Nhưng người chỉ khựng lại một giây, rồi dùng áo choàng quấn ta như cái bánh ú,

thay kiếm bằng que gậy, gói ta lại rồi khiêng về Vô Lượng Sơn.

Nuôi suốt mười sáu năm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)