Chương 2 - Tiểu Phượng Hoàng Long Cung

Tiểu Phượng Hoàng Long Cung (2/4)
Tác giả: Dữu Tử Mang Mang
________

“Linh Thất, làm càn!”

“Thúc tổ phụ, tiểu nha đầu như này, ta dư sức dạy dỗ nàng.” Linh Thất bị khiển trách, vẻ mặt oán giận, nhưng ngại khí thế cường hãn của Bắc Lăng, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

2.

Sau này ta mới biết, tổ phụ của Linh Thất là nghĩa huynh của Bắc Lăng tiên quân, là tồn tại thần thoại truyền kỳ của Yêu tộc.

Phụ thân của hắn, là tộc trưởng của tộc Cữu Vĩ Hồ hiện nay.

Linh Thất còn là Cữu Vĩ Hồ đuôi đỏ vạn năm hiếm có của tộc Cữu Vĩ Hồ, từ nhỏ liền đi theo bên cạnh Bắc Lăng tiên quân, mặc dù chưa từng bái sư, nhưng được tiên quân chỉ điểm không ít.

“Nói như vậy, ngươi phải gọi ta một tiếng tiểu cô.” Ta đắc ý nhìn về phía Linh Thất, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

“Còn lâu.” Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người ẩn mình vào rừng hoa đào, “Nếu ngươi tìm được ta, ta sẽ gọi.”

Ta nhún vai lấy điểm tâm từ trong phòng ra, ngồi lên ghế mây ở trước cửa, vừa ăn vừa ngâm nga hát, hoàn toàn không có ý định đi tìm hắn.

Cho đến khi mặt trời xuống núi, tiên quân ra ngoài quay về, Linh Thất vẫn trốn trong rừng hoa đào.

“Hắn lại bắt nạt con?” Bắc Lăng tiên quân xoa đầu ta.

Ta lắc đầu: “Hắn khờ quá, ta mới không thèm chơi cùng hắn.”

Trong khi tu hành, không ít lần Linh Thất giở trò ngáng chân, nhưng đều bị ta né được. Cứ như vậy vài lần, hắn cũng cảm thấy mất hứng, không còn trêu cợt ta nữa.

Ngàn năm sau, ta trổ mã xinh đẹp lay động lòng người, thần thái tự nhiên hào phóng.

Như lời Linh Thất nói, có thể khiến hơn một nửa nam tử của Tứ Hải Bát Hoang mê đắm điên đảo.

Hơn một nửa số nam tử đó, đương nhiên không bao gồm hắn ta, tên hồ ly thối tha ngàn năm tuổi.

Tiên quân bế quan trăm năm, ta chuẩn bị tạm thời rời khỏi rừng đào, đi tìm phụ thân ta chưa từng gặp mặt.

Đêm trước khi rời đi, Linh Thất đứng trước cửa phòng ta bồi hồi một trận.

Ta thật sự không nhịn nổi cái kiểu làm mình làm mẩy này của hắn nữa, đẩy cửa ra hỏi thẳng, “Hồ ly thối, muốn làm gì?”

“Thúc tổ phụ nói rồi, sợ ngươi ra ngoài gặp rắc rối làm mất mặt lão nhân gia, nên để ta đi cùng.”

Linh Thất dựa nửa người vào một bên cột, gương mặt hơi say, đôi mắt đen nhánh có chút né tránh.

“Ngươi nói dối.” Ta không chút nể tình vạch trần.

“Không có.”

“Mỗi lần ngươi nói dối đều không dám nhìn ta, còn nói không có.” Ta bước về phía trước, sát lại gần trước mặt, bắt hắn nhìn ta.

Mặt Linh Thất càng thêm đỏ hồng, giống như quả táo mùa thu chín đỏ.

Đột nhiên hắn duỗi tay giữ chặt ta, bàn tay đẹp đẽ che kín mắt ta, trầm giọng nói, “Đừng nhìn ta.”

Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, trong cơn gió nóng mùa hè mang lại chút cảm giác mát lạnh.

Ta chớp mắt, lòng đầy nghi hoặc.

Lông mi thật dài nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay.

“Đừng nhúc nhích.”

“Ta có nhúc nhích đâu.”

Gió nhẹ lướt qua, giữa môi một cỗ hương thơm nhàn nhạt, giống như một mảnh lông vũ mềm mại, lướt qua trong giây lát.

7.

Bái biệt sư phụ, ta cùng Linh Thất bay thẳng đến Tiên giới tìm Nguyệt Lão.

Nguyệt Lão đang chỉnh dây tơ hồng dưới tán cây nhân duyên, thấy ta đột nhiên phi đến, vội vàng giấu dây tơ hồng đi, cười ha hả mà nhìn ta.

“Hạ Hạ đến rồi, sao không báo trước với ta một tiếng, nhìn xem ta chưa chuẩn bị gì cả.” Nguyệt Lão híp mắt, nhìn cực kỳ hiền từ.

Ta hơi mỉm cười, tiến lên hai bước nhỏ, ngọt ngào nói, “Nguyệt Lão, bánh hoa đào này cho ngài, lâu lắm rồi không đến đây nên qua thăm ngài một chút.”

“Sư phụ ngươi vẫn khỏe chứ?” Nguyệt lão nhận lấy bánh hoa đào.

“Khỏe, nương của con cũng khỏe, lần trước nương còn nói muốn đến đây thăm…”

“Đừng đừng đừng, ngươi đến là được rồi, nương của ngươi thì không cần đâu.” Nguyệt Lão vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng liên tục xua tay.

Vạn năm trước, nương ta suýt chút nữa chặt mất cây nhân duyên, đến nay ở chỗ rễ chây vẫn còn dấu vết, bằng không Nguyệt lão cũng không sợ nương đến tận bây giờ.

Vẫn may là miệng ta ngọt, vừa tặng quà lại còn dọn dẹp, cố gắng cứu vớt chút hảo cảm cho Long tộc. Dù sao thì cả Long tộc vẫn còn một lô một lốc nam nữ độc thân, đang đợi Nguyệt Lão buộc cho một sợi tơ hồng tốt một chút.

Miếng bánh hoa đào trong miệng Nguyệt Lão còn chưa kịp nuốt xuống bụng, ta cười giả lả: “Nguyệt Lão, có thể nhờ ngài một chuyện nho nhỏ không?”

Nguyệt Lão nghe vậy, giương mắt nhìn về phía Linh Thất bên cạnh ta, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, tràn đầy kinh ngạc, “Không đúng, dây nhân duyên của hai ngươi từ lâu đã…”

“Nguyệt Lão ăn bánh hoa đào bị nghẹn rồi kìa, bình rượu hoa đào này cho ngài.” Linh Thất lấy một bình rượu từ ống tay áo, nhân lúc ta không chú ý nháy mắt với Nguyệt Lão một cái.

Ta nghe không hiểu gì, không rõ hai người này đang nói cái gì, trong lòng chỉ đang nghĩ xem làm sao để moi được thông tin của phụ quân từ chỗ Nguyệt Lão.

Giữa nương và phụ quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến nương giận đến mức chặt cả cây nhân duyên?

Trừ nương ta ra, chỉ có đương sự Nguyệt Lão biết được bí mật của chuyện này. Chuyện này là ta vô tình nghe lén được ở chỗ sư phụ, mấy ông cậu cũng không hề hay biết.

Năm đó khi ta sinh ra, bốn ông cậu suýt chút nữa lật tung Tam giới cũng không tìm thấy phụ quân.

Người mà bốn vị Long Vương đều không tìm được là thần thánh phương nào đây.

Ta cũng từng nghi ngờ sư phụ chính là phụ quân. Nhưng ngàn năm nay, ta quan sát kỹ càng quan hệ giữa nương và sư phụ, dám khẳng định chắc chắn 100%, Bắc Lăng tiên quân không phải phụ quân của ta.

Vậy phụ quân rốt cuộc là thần tiên gì đây?

8.

“Nguyệt Lão, có thể nói cho con biết chuyện của vạn năm trước không?” Ta kéo Nguyệt Lão ngồi xuống dưới tán cây nhân duyên, chớp chớp mắt nói.

“Vậy ta kể cho ngươi nghe trận đại chiến rung chuyển tam giới vạn năm trước.” Nguyệt Lão nhấp một ngụm rượu, bật máy hát chạy bằng cơm.

Ta lắc đầu, tỏ ý không có hứng thú với chiến tranh, ngọt ngào lên tiếng: “Con muốn nghe chuyện của nương con cơ, ngài biết không?”

Nguyệt Lão đứng hình: “Chuyện của nương ngươi, bà ta không nói cho ngươi sao?”

“Sao nương con lại chặt cây nhân duyên vậy?”

Ta cực kỳ nghi ngờ Nguyệt Lão đang giả vờ hồ đồ để lừa gạt cho qua chuyện, trong lòng rõ ràng biết ta muốn hỏi chuyện gì, chỉ là không muốn nói mà thôi.

“Ai mà biết được tại sao cơ chứ, ban đầu ta còn tưởng bà ta đ iên rồi, nếu không phải…” Nguyệt Lão đột nhiên dừng lại, “Khụ, khụ, ta mệt rồi, phải đi ngủ đây, các người về đi về đi.”

“Nếu không phải cái gì?” Ta lôi kéo Nguyệt Lão hỏi lại, “Đoạn sau đâu, tại sao lại chưa chặt đổ, có phải là có người đến hay không? Có phải là phụ quân của ta không?”

"Hạ Hạ, ngươi đừng hỏi nữa, ta không thể nói.” Nguyệt Lão khó xử thở dài.

“Tại sao không thể nói?” Ta nhíu chặt lông mày, “Có phải nương đe dọa ngài không, ngài yên tâm, nương ta hiện giờ trưởng thành hơn nhiều rồi, không làm gì ngài đâu.”

“Yêu tộc có Huyễn Kính Linh Lung tinh xảo, chỉ cần khi nương ngươi ngủ, tiến vào trong gương là có thể xem được ký ức, có ích hơn hỏi ta nhiều.”

Nguyệt Lão nói xong, xoay người biến mất dưới gốc cây nhân duyên.

Ta quay lại nhìn Linh Thất, vô thức hỏi hắn, “Nguyệt Lão nói là thật sao?”

Linh Thất gật đầu: “Yêu tộc quả thực có gương này, nhưng đi vào ký ức rất là nguy hiểm, người nào pháo lực không cao cường sẽ bị ký ức cắn nuốt, mà người bị xem ký ức cũng sẽ chịu thương tổn nhất định.”

“Năm đó Long Vương còn không cạy được miệng Nguyệt Lão, dựa vào mấy miếng bánh hoa đào của ngươi mà được sao?”

Ta bĩu môi, giống như quả bóng xì hơi, ngồi bệt xuống đất xoắn tay áo:
“Ngươi nói cũng có lý, hỏi người khác cũng vô dụng, vẫn phải xuống tay từ chỗ nương ta.”

“Phụ quân của ngươi là ai rất quan trọng sao? Ngàn năm nay, hắn chưa từng ở bên cạnh ngươi, chỉ là người hữu danh vô thực hà tất phải tốn công đi tìm?”

Linh Thất ngồi xuống bên cạnh, ngữ khí nhàn nhạt, trầm mặc một lát mới chậm rãi nói, “Ngươi nhìn ta, có phụ quân nhưng trăm năm nay không hề gặp mặt, so với ngươi cũng có khác gì nhau.”

Vây quanh hắn là một cảm giác đau thương nhàn nhạt mà ta chưa từng nhận thấy bao giờ.

Khi còn nhỏ, Linh Thất hoạt bát hiếu động, hiện giờ đã thành thiếu niên, mà ta cũng đã rất lâu không còn nhìn thấy đôi tai lông xù màu đỏ kia nữa.

Bầu không khí bị đè nén này khiến ta rất không thoải mái.

“Ngươi không hiểu.” Ta quay đầu đi, nhìn về phía xa xăm thở dài một hơi.

Thấy khuôn mặt ta đầy vẻ chán nản, hắn đứng dậy quay lưng về phía sánh sáng, đưa tay về phía ta, “Đi thôi, ta đưa ngươi đi tìm phụ quân, cho dù là nơi hoang vu nguy hiểm ta cũng đi cùng ngươi.”

Ta mỉm cười, năm lấy bàn tay hắn đưa ra, tay hắn hơi lạnh nhưng lòng ta lại ấm.

Rất ấm.

9.

Đông Hải long cung.

Ta quen chân quen tay đấm vai cho ông cậu cả, “Cậu cả, cậu nói với con đi, thật sự không có một xíu manh mối nào sao?”

Cậu cả vuốt chòm râu, lắc đầu nói, “Không có.”

“Hạ Hạ, lại đây, cậu có manh mối.” Bắc Hải Long Vương vắt chân nửa ngồi nửa nằm trên ghế quý phi, vẫy tay với ta.

Ta chạy như bay về phía đó, vẻ mặt ân cần, bị cậu cả lườm một cái trắng trợn.

“Con biết là cậu thương con nhất mà.”

“Trước đây nương con từng bái sư.”
Bắc Hải Long Vương thần bí nói bên tai ta.

“Không có khả năng là Bắc Lăng tiên quân chứ?” Ta khiếp sợ hai mắt trợn trừng, trong lòng lộp bộp một cái. Vậy quan hệ giữa ta và mẫu thân…

Bắc Hải Long Vương vỗ nhẹ vai ta một cái,, cười nhạo nói: “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đó, sao có thể được.”

“Vậy rốt cuộc nương và sư phụ con có quan hệ gì chứ?” Ta đột nhiên nổi hứng hóng hớt, muốn tìm hiểu mộ chứt.

“Theo ta được biết…” Bắc Hải Long Vương lộ ra nụ cười thần bí khó lường.

“Hắn trêu con đó, sau khi thành tiên cả ngày chỉ biết soi gương thì biết được cái gì cơ chứ?” Cậu ba giọng như chuông rền, từ bên ngoài đi vào.

Ta quyết đoán chạy về phía cậu ba, “Cậu ba, cậu biết đứng không?”

Cậu ba đặt vò rượu trong tay xuống, một tay khiêng ta lên vai, tặc lưỡi nói, “Ông già Bắc Lăng kia có phải không cho con ăn cơm không, nhẹ thế này.”

“Cậu ba!” Ta tức giận muốn giãy giụa.

“Được rồi được rồi, không đùa con nữa, nương con với Bắc Lăng là sư huynh muội.” Cậu ba vững vàng đặt ta xuống đất, “Ta nói con đừng tìm nữa, có bốn ông cậu đây còn chưa đủ sao?”

“Đúng thế, cháu gái yêu, đừng nói là sau khi tìm được phụ quân liền không cần chứng ta nữa đó, như vậy thì cậu khóc đến ch e t mất thôi.” Bắc Hải Long Vương bạch y phiêu dật, nháy mắt chạy đến trước mặt ta bày ra dáng vẻ cực kỳ khổ sở.

Ta cười tươi xán lạn, vội vàng an ủi, “Tứ Hải Bát Hoang này, ta thích các cậu nhất.”

10.

Cậu ba đột nhiên đưa tay túm lấy trang sức hình hồ ly ta đeo ở cổ, không đợi ta cướp lại, cậu ba đã ném xuống mặt đất, lạnh lùng nói, “Tiểu tử ngươi thật to gan, dám bám trên người bé con.”

Linh Thất từ không trung biến thành hình người, xoay người một cái vững vàng tiếp đất, hai tay ôm quyền cung kính hành lễ với ba vị Long Vương.

Các cậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó hàn khí quanh thân tích tụ càng lúc càng nhiều.

Ta đang muốn giải thích, Linh Thất kéo tay ta lại, lắc đầu thấp giọng nói, “Để ta nói cho.”

“Ngươi thì nói được cái gì cơ chứ, đừng có lên tiếng.”

Sống cùng các cậu lâu như vậy, tính tình bọn họ như thế nào ta là người rõ nhất. Từ nhỏ đến lớn đều thấy các cậu tươi cười hớn hở.

Còn tình huống trước mặt là kiểu gì đây?

(Còn tiếp)