Chương 6 - Tiểu Mỹ Nhân Bán Đậu Hũ Thối

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi đó, tôi cười toe hỏi anh ta:

“Này, em có giống mấy nữ chính trong tiểu thuyết không? Cứu vớt một chú chó hoang lang thang như anh á, hí hí hí~”

Anh ta chỉ cười, lắc đầu.

“Ninh Ninh, em là nữ hiệp trong truyện kiếm hiệp, luôn đánh đuổi hết đám xấu xa bắt nạt anh, khiến anh say mê ngưỡng mộ.”

Tôi xắn tay áo, cười ha hả:

“Vậy thì sau này đừng có phụ lòng tôi. Em không phải kiểu nữ chính yếu đuối khổ lụy đâu, em mà điên lên là vác dao chém anh thật đấy!”

Câu nói đó, như một lời tiên đoán.

Nhưng lại không còn nằm trong cốt truyện ngây ngô nữa.

Kẻ đáng thương bị bắt nạt ngày xưa, hóa thành ác long.

Còn nữ hiệp, cũng phải chịu thua trước hiện thực tàn khốc — cô ấy chỉ là một người bán đậu hũ thối mà thôi.

Giữa trời lạnh, tôi thở ra một làn khói trắng.

“Cố Diễn Chi, anh đừng đến nữa.”

Đừng đến phá vỡ cuộc sống yên ổn mà tôi phải đánh đổi rất nhiều mới có được.

Nhưng Cố Diễn Chi rõ ràng không định dễ dàng buông tay.

Anh ta bước tới, có phần sốt ruột, định ôm lấy tôi.

“Ninh Ninh, thật ra anh đã định ly hôn với Tô Tiểu Tiểu rồi.”

“Hồi đó anh cũng nói rồi, anh không yêu cô ta, chỉ là bị dụ dỗ, mất kiểm soát mà phát tiết dục vọng thôi!”

“Những năm qua anh cũng phát điên vì tính khí thất thường của cô ta, ngày nào cũng kiểm tra hành tung, gây chuyện.”

Anh ta vẫn như vậy.

Muốn cái gì là phải có bằng được.

Khi ghét, thì chê mùi đậu hũ làm anh ta buồn nôn.

Khi thèm, lại khen nó ngon đến nghiện.

Tôi vừa định mở miệng nói gì đó, thì bất chợt thấy ngực mình đau nhói, như bị siết chặt.

Tôi ôm ngực, da mặt dần mất máu, mắt tối sầm, thở không nổi.

Cố Diễn Chi lập tức nhận ra điều bất thường, vội ôm lấy tôi khi tôi sắp ngã xuống.

“Ninh Ninh, em sao vậy?”

“Tim em… tim em bị sao thế?”

Gương mặt anh ta biến sắc, ôm tôi lao thẳng ra xe như điên.

Trên đường đến bệnh viện, anh ta lái xe như phát rồ, liên tục vượt đèn đỏ.

Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, thấy môi mình bắt đầu tím tái.

Trán Cố Diễn Chi đổ đầy mồ hôi, ánh mắt không ngừng dán chặt vào tôi.

“Ninh Ninh, cố lên!”

“Đừng sợ, anh sẽ lập tức mổ cho em, anh tuyệt đối không để em chết đâu!”

Nhưng khi tôi được đẩy lên cáng, chuẩn bị vào phòng mổ cấp cứu…

Tô Tiểu Tiểu bụng bầu vượt mặt, lại chắn trước cửa.

Gương mặt cô ta dữ tợn đầy hận ý, còn tệ hơn cả tôi lúc tồi tệ nhất.

“Cố Diễn Chi, nếu hôm nay anh dám phẫu thuật cứu cô ta, tôi sẽ nhảy xuống từ đây, một xác hai mạng!”

8

Gương mặt Cố Diễn Chi lạnh lẽo đến cực điểm.

Anh ta sải vài bước dài, không hề do dự, hất mạnh Tô Tiểu Tiểu sang một bên.

Tô Tiểu Tiểu không ngờ anh ta ra tay thật, lại còn không chút lưỡng lự, cả người đập mạnh vào tường.

Tỉnh táo lại, cô ta hoàn toàn phát điên.

“Giản Ninh Hi, cô giả vờ cái gì vậy, đứng dậy cho tôi!”

“Tưởng thế là có thể làm ra vẻ đáng thương, khiến Diễn Chi mủi lòng? Mơ đi!”

Cô ta gào lên lao đến, tay cầm con dao gọt trái cây chẳng biết lén mang vào từ lúc nào.

Sáu năm qua mọi chuyện đã thay đổi.

Tô Tiểu Tiểu giờ đây biến thành tôi năm xưa — kẻ điên cầm dao gây loạn.

Còn Cố Diễn Chi, lại biến thành người chắn trước mặt tôi, liều mạng bảo vệ tôi.

Mũi dao cắm thẳng vào cánh tay anh ta.

Chỗ đó, hình như chính là vết cũ năm xưa tôi từng chém.

Nực cười biết bao.

Cảnh tượng hỗn loạn đến mức bác sĩ, y tá đều phải chạy đến ngăn cản.

Đỗ Dũ Nhiên chạy đầu tiên, mắt đỏ ngầu như muốn nổ tung.

Tôi cố gắng trụ lại hơi thở cuối cùng, nắm lấy tay cậu ấy.

“ Tô Tiểu Tiểu , cô yên tâm, tôi sẽ không để Cố Diễn Chi phẫu thuật cho tôi đâu.”

Nói xong, tôi quay sang Đỗ Dũ Nhiên, gượng cười một cái.

“Tiểu Đỗ, em mổ cho chị đi.”

Cậu ấy sững người, Cố Diễn Chi cũng đứng chôn tại chỗ.

“Ninh Ninh, lúc này rồi em còn giận dỗi gì nữa chứ!”

“Đỗ Dũ Nhiên còn chưa từng độc lập cầm dao, sao có thể mổ cho em được?”

“Bỏ qua yêu hận tình thù đi có được không? Giờ chỉ có anh mới cứu được em thôi!”

Tôi lắc đầu, nói sẵn sàng ký giấy cam kết trước phẫu thuật.

Dù kết quả thế nào, tôi đều chấp nhận.

Nhìn về phía Cố Diễn Chi, ánh mắt tôi bình tĩnh lạ thường, cũng đầy kiên quyết.

“Tôi từng nói rồi, tôi không yêu anh, cũng không hận anh.”

“Nhưng tôi không tin anh.”

Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, hình ảnh cuối cùng in vào mắt tôi…

Là dáng vẻ Cố Diễn Chi như bị rút hết hồn phách, trống rỗng bàng hoàng.

Và gương mặt Tô Tiểu Tiểu nửa khóc nửa cười như phát điên.

Ca phẫu thuật rất thành công.

Đỗ Dũ Nhiên cũng vì ca mổ này mà một bước thành danh.

Sau phẫu thuật, tôi đón một vị khách không ngờ tới.

Là viện trưởng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)