Chương 1 - Tiêu Diệt Làng Buôn Người

01.

Hôm nay một người hàng xóm không thân lắm đến tặng tôi một đĩa thịt hầm.

Đối phương nói mới đặt mua cả con lợn ở quê, tủ lạnh không chứa hết nên đưa đến cho chúng tôi ăn thử.

Buổi tối tôi lấy ra hâm nóng, lại phát hiện vài miếng thịt có màu sắc khác lạ...

Tôi cầm d.ao gạt lớp nước sốt đặc sệt bám trên bề mặt, nghiên cứu một hồi.

Được rồi, xác nhận xong, màu sắc khác lạ trên thịt là sơn xăm.

Đây là thịt người.

Tôi nhanh chóng bưng đĩa lên tầng, gõ cửa nhà người bạn thân kém may mắn - Giang Ngưng.

Sau đó, tôi thấy cô ấy đã ăn đến nỗi miệng bóng nhẫy, dính đầy dầu.

Tôi thở dài.

Giang Ngưng ngơ ngác nhìn tôi: "Có chuyện gì thế?"

Tôi chân thành xin lỗi cô ấy: "Xin lỗi, tớ đến muộn."

Giang Ngưng: "???"

Nửa giờ sau, tôi xếp nốt phần thịt trong bát cô ấy và bát của tôi, ghép ra nửa hình vẽ.

Giang Ngưng vội lao thẳng vào nhà vệ sinh, nôn đến ch.ết đi sống lại.

02.

Hình xăm chỉ còn sót lại một phần nhỏ, nhưng sau khi chụp ảnh và xử lý vẫn có thể thấy được đường nét cố định.

Đó là hình mắt cá, chính xác mà nói, là hình nửa mặt con cá có mắt.

Nếu thực sự vứt x.ác, vậy chắc chắn không thể chỉ có hai đĩa thịt.

Vì thế, tôi gửi những bức ảnh đã qua xử lý vào trong nhóm.

Quả nhiên, số người nhận được thịt không ít.

Tòa 14 nhà 1902: [Cái đĩa này trông quen quen?]

Tòa 13 nhà 1001: [Thịt nhà dì Lý?]

Tòa 9 nhà 502: [Kia là hoa văn gì thế? Trên đĩa của tôi hình như cũng có...]

Tòa 9 nhà 502: [Hình ảnh.jpg] [Hình ảnh.jpg]

Tòa 9 nhà 502: [Cái này cũng không giống dấu mực kiểm định ở thịt lợn nha? Nhìn giống đuôi cá?]

Không sai, tòa 9 nhà 502 đưa ra đúng bộ phận đuôi cá.

Tôi: [Đây là hình cá Koi bướm.]

Nói xong, tôi mở vòng bạn bè của Dư Phán Tử - người được cho là đã chết, đăng ảnh bìa của cô ấy vào nhóm.

03.

Cá Koi bướm là một loài cá cảnh, có đuôi rất lớn, mang hơi hướng thần tiên.

Không mấy ai xăm hình nó lên cơ thể.

Tôi từng nhìn thấy một người phụ nữ tên Dư Phán Tử trong khu dân cư, con dâu của dì Lý tặng thịt hầm. Trên người chị ấy cũng có hai hình xăm.

Nghe nói, con trai chị ấy - Vương Tiểu Bảo mắc chứng tự kỷ, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào con cá Koi bướm trong nhà, cho nên chị ấy mới xăm hình lên người để thu hút sự chú ý của đứa trẻ.

Trên ảnh bìa của chị ấy là ảnh chụp hai mẹ con vô cùng ấm áp.

Dư Phán Tử ngồi dưới đất, đứa trẻ nghiêm túc đứng nhìn chằm chằm vào hình con cá trên tay.

Mấy chủ nhà trong nhóm muốn điên rồi!

Tòa 16 nhà 1401: [Dì Lý hầm thịt con dâu?! Còn mời chúng ta ăn?!]

Tòa 12 nhà 1101: [Báo cảnh sát!!! Giết người rồi!!]

04.

Cả khu đồng loạt gọi cảnh sát ngay trong đêm.

Kết quả giám định thật sự là thịt người.

Đây chẳng khác nào hiện trường vứt x.ác quy mô lớn...

So với những người hàng xóm đang ôm một bụng tức giận bất bình, Lý Tú Trân lại cực kỳ bình tĩnh.

Bà ta sảng khoái thừa nhận, chiều nay Dư Phán Tử lên cơn đau tim rồi t.ử v.ong, nhân lúc con trai không ở nhà, bà ta liền xẻ thịt con dâu, hầm lên tặng mọi người.

Lý do là: Bà ta bị suy tim, chỉ còn sống được vài năm, nhưng bà ta tin rằng chỉ cần hiến tế "người" thì sẽ chữa khỏi bệnh.

"Không chỉ riêng tôi, ngay cả bệnh tự kỷ của cháu tôi cũng có thể chữa được bằng cách này."

Có quỷ mới biết bà ta nghe được tin này từ đâu.

Đến cả tai họa mà chúng tôi dính phải, cũng thuộc phần cuối cùng của nghi lễ hiến tế, phải chia "tế phẩm" cho mọi người cùng ăn.

Càng nhiều người ăn thì hiệu quả càng tốt!

Thái độ bình tĩnh của Lý Tú Trân trước việc "hầm thịt người" thật khiến người ta ớn lạnh!

"Tôi không hạ độc! Cũng chẳng ăn người xấu! Đồng chí cảnh sát, tôi không hề phạm pháp!"

05.

Lý Tú Trân quả thật quá biến thái!

Nhưng dù trong nhóm bị hàng xóm phẫn uất mắng chửi thế nào, bà ta vẫn trơ trơ ra đó, cuối cùng chỉ bị buộc tội "xúc phạm người ch.ết".

Qua việc giám định từ các bộ phận còn sót lại ở hiện trường, cái ch.ết của Dư Phán Tử thật sự do nhồi m.áu cơ tim tự phát...

Lý Tú Trân chỉ...hầm người mà thôi.

Mấy hộ hàng xóm tức điên, chỉ có thể tự an ủi nhau trong nhóm.

Toà 9 nhà 502: [Cái này cũng tính là hình phạt...]

Kết quả không đến hai ngày sau, Lý Tú Trân đã nghênh ngang trở lại!

Tòa nhà 19, cũng chính là hàng xóm cũng tòa với bà ta còn đến hỏi thăm.

Lý Tú Trân cho biết, con trai mình đã bồi thường cho gia đình mẹ vợ 100 vạn, hai bên giải quyết êm xuôi.

Bà ta được thả về, ngày ngày còn đi lung tung khắp nơi, kích thích thần kinh mong manh yếu ớt của hàng xóm.

Dì Trương ở tòa 19 lúc đi ngang qua, chỉ lỡ liếc nhìn bà ta thêm một cái cũng bị đối phương trợn mắt mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

06.

Trong nhóm chat.

Tòa 19 nhà 2001: [Bây giờ đến cả lúc ăn cơm, đồng nghiệp cũng không chịu ngồi cùng tôi nữa, coi tôi như kẻ ăn thịt người vậy! Tại sao bà ta có thể làm như không có chuyện gì thế chứ!]

Tòa 10 nhà 101: [Bởi vì da mặt bà ta đủ dày, hơn nữa còn sa đọa về mặt đạo đức.]

Tòa 9 nhà 502: [Này, tôi bị bạn gái chia tay rồi... Cô ấy nói không muốn hôn miệng tôi nữa.]

Tòa 12 nhà 105: [Trùng hợp đấy, bạn trai tôi cũng nói như vậy.]

Tòa 9 nhà 502: [Không thì hai chúng ta chắp vá thành một đôi đi? Tôi chuẩn bị sẵn cả sính lễ luôn rồi!]

Tòa 12 nhà 105: [Tuy rằng rất thông cảm cho anh, nhưng vẫn mời anh lượn đi thì hơn.]

Tòa 19 nhà 2001: [Còn có thể làm gì chứ? Mọi người trong nhà đều thông cảm...]

Tòa 9 nhà 502: [Chết tiệt, cha mẹ kiểu gì thế không biết, cầm tiền xong liền mặc kệ con gái!]

Tòa 19 nhà 2001: [Mặc dù biết nhà chị Dư trọng nam khinh nữ, nhưng đến mức này cũng quá ghê tởm!]

Nhìn đợt tấu hài của mọi người càng làm tôi thêm hoang mang.

Bởi vì từ nhỏ đã được chẩn đoán thiếu khả năng đồng cảm, cho nên gần đây tôi vẫn luôn cố gắng quan sát, học tập phản ứng của mọi người.

Điều khiến tôi băn khoăn là: Ở xã hội hiện đại, những kẻ biến thái như vậy chỉ cần dựa vào mặt dày là có thể thoát tội sao?

Tôi quyết định tiếp tục quan sát.

07.

Ngày hôm sau, chồng của Dư Phán Tử - Vương Kiến Nghĩa tới.

So sánh với khuôn mặt hồng hào, vô lương tâm của mẹ anh ta, trạng thái của Vương Kiến Nghĩa trông vô cùng tệ hại, quầng thâm bọng mắt lộ rõ, trông chẳng khác gì bóng ma.

Anh ta nói: "Thật xin lỗi đã làm liên lụy, tổn hại đến mọi người. Năng lực tôi có hạn, chỉ có thể bồi thường bằng cách này."

Nói xong còn đưa đến hai cái phong bì thật dày, bên trong hẳn là tiền.

Giang Ngưng liếc mắt nhìn tôi, dò hỏi phải làm sao.

Tôi chẳng thèm để ý, nói thẳng với cô ấy: "Cậu tự quyết định là được."

Cô ấy là đối tượng quan sát và mô phỏng chính của tôi, tôi rất tin tưởng khả năng ứng xử của cô ấy.

Giang Ngưng suy nghĩ chốc lát, sau đó nói với Vương Kiến Nghĩa: "Anh Vương này, Tiểu Bảo còn phải chữa bệnh..."

Lời còn chưa nói xong.

Lý Tú Trân đã đến rồi.

"Vương Kiến Nghĩa! Mày muốn ép ch.ết mẹ đúng không? Đưa hết tiền cho bọn họ rồi, bà đây lấy gì mà sống!"

Người phụ nữ tức giận lao tới.

Vương Kiến Nghĩa cũng tức điên: "Mẹ! Đây là điều chúng ta phải làm! Người cũng mất rồi, tiền còn giữ lại làm gì!"

"Mày đã đưa cho gia đình nhà mẹ đẻ nó 100 vạn, nhà nó còn chưa nói gì! Đám người này dựa vào đâu mà moi tiền chúng ta!"

Lý Tú Trân xông tới muốn giật tiền trong tay, nhưng Vương Kiến Nghĩa không cho.

Vì thế, bà ta lại quay sang tôi và Giang Ngưng mà mắng:

"Hai người thật không biết xấu hổ!"

Lúc đó, tôi còn tưởng mình nghe nhầm!

Thậm chí còn xác nhận lại với đối phương: "Bà chắc chắn không dùng sai chủ ngữ đấy chứ?"

Lý Tú Trân mặc kệ, say sưa hét mắng vào mặt chúng tôi:

"Cũng chỉ cắn có hai miếng thịt! Còn dám đòi hai vạn tệ! Các người đúng là không biết xấu hổ..."

"Vậy ra, đây là logic của bà à..."

Tôi bừng tỉnh.

Bà ta vẫn còn đang hăng say tiếp tục, tôi xoa tay, vòng qua cho đối phương một cái tát.

Tôi cũng có logic của riêng mình: Thứ gì dâng đến cửa, quyết không buông tha!

Thế nên tôi vui vẻ xắn tay áo, định bụng "chăm sóc" bà ta thật tốt.

Người đàn bà đanh đá kia thoắt cái đã trốn ra sau lưng Vương Kiến Nghĩa.

"Mày ch.ết rồi à! Cứ để mẹ mình bị đánh ch.ết đi!"

Vương Kiến Nghĩa vẫn đứng yên bất động, bộ dạng có vẻ chẳng quan tâm.

Giang Ngưng vội kéo tôi lại: "Được rồi, Huỳnh Huỳnh, đừng gây chuyện."

Lý Tú Trân cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác an toàn, lại bắt đầu mắng chửi tôi:

"Nếu cô dám đụng đến tôi lần nữa, tôi sẽ ch.ết ngay trước cửa nhà cô!"

Tôi nói: "Được thôi, bà mau ch.ết đi! Ch.ết rồi tôi mới hầm thịt được."

Lý Tú Trân nghe vậy, tức giận đỏ bừng mắt: "Cô có còn là người không..."

Vương Kiến Nghĩa cuối cùng cũng động đậy, vội kéo Lý Tú Trân lại.

"Mẹ muốn ch.ết thì về nhà rồi ch.ết! Đừng ở chỗ này mắng người khác!"

Anh ta kéo mẹ về, hình như còn bị cào hai phát, cuối cùng đẩy thẳng bà ta vào thang máy.

Giang Ngưng đứng cạnh lẩm bẩm mấy câu đen đủi.

"Loại người như vậy lại không có cách nào để bà ta phải chịu hình phạt của pháp luật!"

Hả?

Tôi quay đầu nhìn qua: "Pháp luật vốn chỉ bảo vệ điểm mấu chốt của cách làm người, chứ không phải là thước đo tiêu chuẩn."

Đây đều là do người anh trai làm cảnh sát của tôi dạy. Anh ấy còn nói điều này thực ra là để bảo vệ những người chính trực, lương thiện khỏi bị gài bẫy, vu oan một cách dễ dàng.

Vậy nên, thay vì trông chờ vào hình phạt, chẳng thà chính mình tự hành động kín kẽ bí mật một chút...

Nhưng Giang Ngưng hiểu sai ý rồi.

Cô ấy thở dài: "Đành nhịn thôi, còn có thể làm gì được nữa?"

10.

Buồn cười là, người xui xẻo không phải chỉ mỗi hai chúng tôi.

Hóa ra ban đầu Vương Kiến Nghĩa dự định bồi thường cho mỗi hộ gia đình 2 vạn tệ.

Mặc dù tiền lương anh ta khá cao, nhưng đã đưa cho nhà mẹ đẻ Dư Phán Tử 100 vạn, khu dân cư cộng lại có tận 50 hộ, vừa tròn 100 vạn nữa.

Anh ta quả thực muốn bồi thường bù đắp một cách chân thành.

Tuy mọi người bất bình, căm hận đối với mẹ anh ta, nhưng nể mặt Vương Kiến Nghĩa, họ quyết định bỏ qua.

Kết quả, Lý Tú Trân lại làm ra một loạt thủ đoạn khác, đến từng nhà đòi tiền về tay mình.

10.

Trong nhóm chat.

Tòa 9 nhà 502: [Thật xui xẻo! Bà ta nằm chắn trước cửa nhà tôi, nói không trả sẽ ch.ết dí ở đây!]

Tòa 12 nhà 105: [...nhà tôi cũng y hệt.]

Tòa 19 nhà 2001: [Lúc đầu tôi định mặc kệ, ai ngờ còn chưa kịp bước vào, mụ già đã sấn tới cào tôi một phát. Vốn còn định đánh trả, bà ta lại giở quẻ nói mình mắc bệnh tim...]

Bọn họ chửi mắng cả trăm tin trong nhóm.

Cuối cùng còn viết lời thề thốt:

[Không dây vào còn không thể tránh sao? Nếu còn dính dáng đến nhà bọn họ, tôi chính là chó!]

[Nếu còn dây vào nhà họ, tôi là c.ứt chó!]

11.

Nhìn hàng xóm nói chuyện phiếm, tôi cố gắng nắm bắt thông tin, diễn tả logic về cách cư xử của những người bình thường.

Giang Ngưng gửi tin nhắn đến.

Giang Ngưng: [Huỳnh Huỳnh, dậy chưa?]

Tôi: [?]

Giang Ngưng lập tức gọi điện thoại đến: "Cậu mau lên đây! Tiểu Bảo tới rồi!"

Tôi: "Tiểu Bảo?"

"Chính là con của chị Dư ấy! Vương Tiểu Bảo!"