Chương 9 - Tiêu Chuẩn Con Dâu
Cô ấy đến tận nhà đe dọa tôi, bảo sẽ bới móc chuyện ba năm trước của tôi ra. Tôi bị cô ấy hù đến mất ngủ. Cái loại phụ nữ này, ai mà dám cưới?”
Tôi nhìn đoạn văn đầy nước mắt cá sấu ấy, bật cười lạnh.
Đến giờ mà bà ta còn đóng vai nạn nhân.
Tôi gõ một câu:
“Dì Chu, chuyện dì bị kiện vì vu khống và phải bồi thường 5000 tệ ba năm trước, cần tôi nhắc lại giúp không?”
Gửi.
Group im lặng 5 giây.
Rồi có người hỏi:
“Gì vậy? Dì Chu từng vu khống người khác à?”
Tôi không trả lời.
Nhưng im lặng nhiều khi chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Hôm sau, bà mai chị Trương lại gọi điện.
“Tô Tình, em có thấy mình quá đáng quá không?”
“Em quá đáng chỗ nào?”
“Em đăng mấy thứ của dì Chu lên mạng, giờ người ta không dám ra khỏi nhà rồi đấy!”
“Là bà ta vu khống em trước.”
“Nhưng mà em cũng không thể—”
“Chị Trương,” tôi ngắt lời, “khi giới thiệu em, chị có biết những yêu cầu của dì Chu không?”
Chị Trương im lặng.
“Chị có biết bà ta đòi hồi môn 30 vạn không? Có biết yêu cầu nộp 70% lương không? Có biết tổng cộng có 47 điều kiện không?”
“Chị… chị không biết nhiều như thế…”
“Trước khi giới thiệu, chị có tìm hiểu điều kiện hai bên không?”
Giọng chị Trương nhỏ dần: “Chị chỉ biết bên nhà trai có nhà có xe, điều kiện cũng ổn…”
“Thế là chị giới thiệu em qua luôn.” Tôi nói. “Chị nhận bao nhiêu phí giới thiệu?”
“Chuyện đó… liên quan gì đến em?”
“Không liên quan.” Tôi nói. “Nhưng sau này trước khi giới thiệu, chị nên hỏi kỹ điều kiện hai bên. Đừng để những cô gái khác bị lừa như em nữa.”
Chị Trương hừ một tiếng: “Cô đúng là khó chiều. Từ giờ tôi không giới thiệu cho cô nữa đâu!”
“Cảm ơn. Em cũng không cần.”
Tôi vừa định đặt điện thoại xuống, một tin nhắn mới hiện ra.
Một số lạ gửi đến:
“Chào bạn, mình là Lý Phương, bạn gái cũ của Chu Minh. Có thể nói chuyện chút không?”
Tôi ngẩn người, rồi đồng ý kết bạn trên WeChat.
Cô ấy nhanh chóng nhắn tin:
“Tô Tình, mình thấy chuyện của bạn với dì Chu trên mạng. Mình chỉ muốn nói: bạn làm đúng rồi.”
“Hai năm đó, mình bị bà ấy hành đến suýt trầm cảm. Lúc chia tay, bà ta còn tung tin khắp nơi nói mình là tiểu tam bị đuổi khỏi nhà.”
“Hồi đó mình không dám phản kháng, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Nhìn thấy bạn dám phản đòn, mình thật sự khâm phục.”
Tôi nhắn lại: “Cảm ơn bạn. Bây giờ bạn ổn rồi chứ?”
“Mình ổn. Năm ngoái kết hôn, chồng mình rất tốt, mẹ chồng cũng hiểu chuyện.”
“Vậy thì tốt.”
“Tô Tình, mình muốn kể cho bạn một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Dì Chu… bà ta không chỉ đối xử với con dâu như vậy đâu. Ngay cả với Chu Minh, cũng thế.”
“Ý bạn là sao?”
“Chu Minh trước đây không như vậy.” Lý Phương gửi một đoạn dài:
“Khi mới quen, anh ấy khá có chính kiến. Nhưng mẹ anh ấy kiểm soát quá chặt, chuyện gì cũng xen vào.
Anh ấy từng phản kháng vài lần, nhưng đều thất bại. Dần dần, anh ấy buông xuôi.
Anh trở thành như bây giờ, thật sự rất đáng thương. 32 tuổi mà sống như một cái bóng.”
Tôi nhìn đoạn tin nhắn ấy, trầm ngâm.
“Bạn đang bênh anh ta sao?”
“Không.” Lý Phương trả lời. “Mình chỉ muốn nói, dì Chu không chỉ hủy hoại con dâu, mà còn hủy hoại luôn con trai mình.”
“Một người mẹ như vậy… chính là một căn bệnh.”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nhắn lại:
“Mình hiểu rồi. Cảm ơn bạn đã nói với mình.”
“Không có gì.” Lý Phương nói. “Cố lên. Đừng để bà ta đắc ý.”
Tôi đặt điện thoại xuống, tựa người vào ghế.
Chu Minh.
Người đàn ông im lặng suốt buổi xem mắt.
Người sau khi bị tôi từ chối đã nổi giận mắng tôi.
Người 32 tuổi nhưng vẫn bị mẹ giữ thẻ lương.
Tôi bỗng thấy… có phần hiểu anh ta rồi.
Nhưng hiểu không có nghĩa là đồng cảm.
Anh ấy là người trưởng thành. Anh có quyền chọn phản kháng, chọn tự lập, chọn sống là chính mình.
Nhưng anh không chọn.
Anh chọn phục tùng. Chọn làm con rối. Chọn đổ hết lỗi cho câu “mẹ tôi vốn là như vậy”.
Đó là lựa chọn của anh.
Cũng là bi kịch của anh.