Chương 4 - Tiếng Lòng Trong Ký Túc Xá
Đã ăn tiền của người ta, thì phải giải tai cho người ta.
Tôi bước tới, kéo Giang Miên Miên ra sau lưng.
“Nhà cậu không có gương chắc? Thật sự nghĩ cô ấy từ chối cậu chỉ vì cậu nghèo sao? Có từng nghĩ nghèo chỉ là khuyết điểm nhỏ nhất thôi, ngoài ra cậu còn keo kiệt, xấu trai, lùn, vô duyên… và hàng loạt tật xấu khác không?”
08
“Cô… cô nói cái gì thế? Cô tưởng Giang Miên Miên là loại con gái hám tiền như cô à?”
Nam sinh giận dữ gào lên.
Tôi khoanh tay, cười nhạt: “Chỉ có đàn ông nghèo mới ghét gái ham tiền. Nếu cậu có tiền, ước gì cả thế giới phụ nữ đều ham tiền để quỳ gối trước cậu ấy chứ.”
“Huống hồ, nếu không ham tiền thì ham gì? Ham cái loại cóc ghẻ như cậu à? Sắc đẹp và tiền bạc vốn là tài nguyên khan hiếm. Một thằng nghèo rớt mồng tơi như cậu mà cũng đòi theo đuổi bạch phú mỹ thì để mấy anh cao phú soái nghĩ sao?”
Sắc mặt nam sinh tái mét, tay run run chỉ vào tôi: “Cô… cô…”
Bó hoa giấy trong tay đưa thẳng trước mặt tôi.
Tôi khinh thường xua tay: “Biết thì tưởng cậu đang tỏ tình, không biết còn tưởng nhà cậu có tang, mang cái đống rác này đi lừa quỷ à?”
“Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười bùng nổ khắp sân.
Những ánh mắt vốn còn mang chút ác ý nghi ngờ với Giang Miên Miên, nay đều biến mất sạch sẽ.
Giang Miên Miên nhìn tôi đầy cảm kích: “Cảm ơn cậu.”
Trong lòng cô ấy còn thầm nghĩ:
【Không ngờ Ninh Nguyệt lại nghĩa khí như vậy, mắng người đúng là quá ngầu, có cô ấy làm bạn cùng phòng thật may mắn.】
Tôi suýt nữa không giữ nổi mặt tỉnh bơ.
Rõ ràng người cần cảm ơn phải là tôi chứ, nữ thần tài à.
Nam sinh kia xấu hổ hóa giận: “Tôi là thành viên hội sinh viên, hôm nay cô nhất định phải xin lỗi, bằng không tôi sẽ để nhà trường xử phạt cô!”
Tôi đảo mắt:
Hội sinh viên? Ngầu dữ vậy hả, không biết còn tưởng lên tiên rồi.
Tôi chuẩn bị xả thêm, thì tai chợt nghe thấy tiếng lòng chán nản của Tống Du Nhiên:
【Thằng ngu này phiền chết đi được, làm chậm trễ giờ uống Coca của bà đây.】
Giây tiếp theo, tôi bị kéo ra sau.
Tống Du Nhiên đứng chắn trước tôi và Giang Miên Miên, khí thế như cao tận một mét chín.
“Hội sinh viên? Vậy thì cậu bị khai trừ rồi. Biến nhanh đi, đừng phí thời gian của tôi.”
09
Thấy Tống Du Nhiên nổi giận, khí thế hống hách của tên nam sinh kia lập tức xẹp xuống, cụp đuôi bỏ đi.
Dù rằng đại tiểu thư vốn chỉ đang bảo vệ chính mình, nhưng Giang Miên Miên vẫn cảm kích nói: “Cảm ơn cậu, Du Nhiên.”
Trên mặt Tống Du Nhiên thoáng qua chút lúng túng.
【Nhìn cái gì mà nhìn, ánh mắt đẹp quá, bị nhìn thế này thấy không thoải mái chút nào…】
Tôi sợ mình bật cười, vội chạy sang siêu thị mua Coca lạnh.
Khi quay lại nhà thi đấu, lại thấy một vị khách không mời.
Ninh Kiều Kiều đang ra sức lấy lòng, nói với Tống Du Nhiên: “Nể mặt tôi, bỏ qua cho Vương Siêu đi.”
Vương Siêu chính là tên vừa rồi bị đuổi.
Ninh Kiều Kiều học cùng lớp với hắn, giờ đứng ra cầu xin, chẳng qua chỉ để khoe khoang mình có bản lĩnh.
Trong mắt cô ta, nhà họ Ninh cũng coi như có chút tiền, chắc chắn Tống Du Nhiên phải nể mặt cô ta.
Chỉ có tôi nghe thấy tiếng lòng chán ghét của đại tiểu thư:
【Cô ta là cái thá gì? Dám ở trước mặt tôi đòi thể diện?】
【Nếu không phải tôi vừa mệt vừa khát lười nói chuyện, sớm đã bảo cô ta cút rồi.】
Thấy đối phương im lặng, Ninh Kiều Kiều hơi mất mặt.
Đúng lúc ấy, cô ta nhìn thấy tôi bước vào với chai Coca trong tay.
Cơ hội gỡ gạc thể diện tới rồi.
“Ninh Nguyệt, sao chỗ nào cũng có mày, âm hồn bất tán vậy hả?”
Cô ta nghênh ngang tiến lại, ánh mắt khinh bỉ đảo qua dừng lại trên lon Coca tôi đang cầm.
“Xem như mày cũng biết điều, tao đang khát, đưa đây cho tao uống.”
Tôi đảo mắt, thẳng tay đưa Coca về phía sau – đặt vào tay Tống Du Nhiên.
Ninh Kiều Kiều sững người, rồi bật cười khẩy: “Mày bị ngu à? Người ta là tiểu thư nhà giàu, thèm gì cái Coca rẻ tiền này. Muốn lấy lòng người ta cũng phải biết đường mà mua đồ đắt, đúng là đồ nghèo hèn, chẳng có chí khí.”
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, Tống Du Nhiên nhận lấy, ừng ực uống một hơi lớn.
Rồi lạnh lùng ném ra một chữ: “Cút.”
10
Trong nhà thi đấu đông người, ai nấy đều nhìn Ninh Kiều Kiều với ánh mắt cười cợt.
Mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ, cắn răng không dám cãi lại Tống Du Nhiên, chỉ biết chuyển ánh mắt oán độc sang tôi.
Thấy tôi mồ hôi ướt đẫm, cô ta lập tức cân bằng trong lòng, cười nhạt:
“Ninh Nguyệt, mày là chó săn hả? Ngoài trời bốn mươi độ mà chạy đi mua Coca cho người ta, kết quả còn chẳng được một câu cảm ơn. Đúng là mặt nóng dán mông lạnh! Mất hết thể diện nhà họ Ninh. Bố mà biết, mày khỏi về nhà luôn đi.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên tôi.
Quả thật lúc này trông tôi nhếch nhác, so với Ninh Kiều Kiều còn thảm hại hơn.