Chương 7 - Tiếng Lòng Của Người Thực Vật
7
“Nửa tháng trước, Lý Mộng Đình đã chuyển cho hắn ta một triệu. Sau đó, hắn bắt đầu theo dõi hành tung của cô. Còn đoạn camera giám sát ở bệnh viện mà cô cần, tôi đã lưu vào USB, đủ để chứng minh cô hoàn toàn không đáp lại sự dây dưa của hắn.”
Tôi đợi đến tối muộn, Linh Nguyên mới về nhà.
“Tôi muốn nói chuyện với anh về Trương Minh Thạc.”
Tôi đi theo anh ta vào thư phòng, lấy tài liệu ra:
“Đây là video Trương Minh Thạc bám theo tôi, kèm cả bằng chứng chuyển khoản từ nhà họ Lý. Như vậy đủ chứng minh tôi trong sạch chưa?”
Nhưng đợi mãi mà Linh Nguyên vẫn không có phản ứng gì.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh ta đang nhìn tôi trân trối, ánh mắt còn có phần mơ hồ.
Tôi lại gần ngửi thử: “Anh uống rượu à?”
Linh Nguyên đưa ngón cái và ngón trỏ ra kẹp lại: “Có một tí xíu.”
Xác định rồi, anh ta say.
Tôi thu dọn đống tài liệu trên bàn: “Ngủ sớm đi. Mai tôi nói chuyện lại với anh.”
Tôi vừa xoay người chuẩn bị rời đi thì Linh Nguyên đã kéo tôi lại: “Em hung dữ quá.”
Đôi mắt anh ta như phủ một lớp nước, nhìn tôi đầy tủi thân: Tại sao ngày nào em cũng giận dỗi thế?”
“Tôi giận á? Người giận đâu phải tôi, mà là anh — ngài Linh ‘Không Vui’ cơ mà.”
Rõ ràng anh ta chẳng thèm nghe lời giải thích của tôi: “Em chụp hình với đàn ông khác.”
“Là ảnh ghép.”
“Em còn để hắn ôm em.”
“Tôi đẩy hắn ra rồi.”
“Tôi mặc kệ. Em là vợ tôi, tôi còn chưa ôm em lần nào. Hắn lấy tư cách gì mà ôm trước?!”
Nói xong, Linh Nguyên nhào tới ôm chặt lấy tôi, còn dụi dụi mặt vào má tôi, thỏa mãn thở dài: “Thơm quá.”
Lúc say, Linh Nguyên thành thật hơn hẳn.
Anh ta ôm gối lẽo đẽo đi theo tôi vào phòng, nhất quyết đòi ngủ chung.
“Không được.” Tôi đạp đạp vào người đàn ông đang chiếm nửa cái giường của tôi, “Xuống!”
“Chúng ta là vợ chồng, sao tôi lại không được ngủ ở đây?”
“Mai tỉnh dậy anh sẽ hối hận đấy.”
“Không đâu!”
Cuối cùng, tôi không đuổi được anh ta đi.
Cũng vì tôi rất tò mò sáng mai tỉnh dậy, biểu cảm của Linh Nguyên sẽ như thế nào — chắc chắn sẽ thú vị lắm.
Quả nhiên, hôm sau không làm tôi thất vọng. Linh Nguyên vừa mở mắt đã trông như trời sập.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi chống đầu, tâm trạng rất tốt: “Nửa đêm bò lên giường là anh đấy. Anh hỏi tôi làm gì? Tôi còn muốn hỏi ngược lại cơ.”
Tôi thở dài một hơi, làm bộ cảm khái:
“Quả nhiên mạng nói không sai. Đàn ông chẳng đáng tin chút nào. Ai mà ngờ được tổng giám đốc Lâm — người ngoài nhìn qua thì chỉnh chu đĩnh đạc — mà nửa đêm lại làm ra chuyện lén lút thế này.”
Mặt Linh Nguyên dần cứng lại: “Là ngoài ý muốn.”
“Tôi nghe quen rồi. Câu nói kinh điển của đàn ông bội bạc.
Hôm nay tôi sẽ gọi thầy phong thủy tới thay ổ khóa phòng tôi.
Đỡ phải sau này anh lại đẩy cửa vào, rồi quay ra trách ngược tôi.”
Khi Linh Nguyên rời đi, sắc mặt đen như mực, u ám đến mức như có thể nhỏ ra nước.
Còn tôi — nỗi ấm ức đè nén suốt nửa tháng cuối cùng cũng được giải tỏa.
Nhưng cũng có hậu quả.
Từ hôm đó tôi bị anh ta xem như thú dữ, hễ thấy mặt là tránh xa.
Tôi mấy lần muốn nói với anh ta về việc điều tra Trương Minh Thạc, nhưng lần nào cũng bị anh ta mặt lạnh chặn lại.
Ngay cả mẹ Linh cũng nhận ra có điều không ổn, tới hỏi tôi: “Con với A Nguyên dạo này cãi nhau à?”
Tôi ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi:
“Mẹ, mẹ có thấy tính cách của Linh Nguyên… có gì đó hơi kỳ lạ không? Có lúc thì rất hoạt bát, nhưng có lúc lại âm trầm đáng sợ, lúc thế này lúc thế kia.”
Mẹ Linh im lặng rất lâu, mãi sau mới chậm rãi nói: “Thực ra, A Nguyên… còn có một người anh trai.”
Tôi ngẩn người. Chuyện này tôi chưa từng biết.
Trong truyện phần đề cập đến gia đình của phản diện rất ít.
Tôi chỉ biết Linh Nguyên xuất thân trâm anh thế phiệt, sau khi cha mất vì bệnh thì anh ta kế thừa sản nghiệp, trở thành tinh anh giới trẻ.
“Mỗi khi còn nhỏ, Linh Nguyên không như bây giờ đâu. Nó rất hoạt bát, hiếu động, nghịch ngợm leo trèo khắp nơi.
Ngược lại, anh của A Nguyên lại chín chắn, điềm đạm.
Khi ấy bố nó định để người anh nối nghiệp, còn A Nguyên thì cứ để tự nhiên lớn lên theo tính cách của nó.”
Nhưng không ngờ, khi Linh Nguyên lên tám tuổi, anh trai cậu ấy mất.
“Năm đó cả nhà đưa các con đi chơi. Bất ngờ gặp bão lớn, lúc đó A Nguyên đang bơi ngoài biển, anh trai nó lao ra cứu thì bị sóng cuốn mất.
Từ sau ngày đó, A Nguyên hoàn toàn thay đổi.”
Vì áy náy, cậu ấy ép mình trưởng thành chỉ sau một đêm.
Dần dần… trở thành hình bóng của người anh trai.
Vậy thì, những lời trong lòng tôi từng nghe được… mới là con người thật của Linh Nguyên?