Chương 5 - Tiếng Lòng Của Đứa Bé

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh ta lộ vẻ khó xử, nhưng Ngô Tiểu Nhã vẫn kiên quyết siết lấy tay anh ta:

“Lý do em sẽ nói sau! Nhưng giờ anh chỉ cần biết… Từ Manh chắc chắn vẫn còn yêu anh, chỉ cần anh nói vài lời ngọt ngào, cô ta nhất định sẽ đồng ý phá thai!”

6

Tiếc là… cô ta đã đánh giá quá cao vị trí của Tống Nhất Trình trong lòng tôi.

Kể từ lần thứ hai anh ta vì cái gọi là “tiếng lòng” mà từ bỏ mối quan hệ mười sáu năm, thì trong lòng tôi, anh ta đã hoàn toàn chẳng còn là gì cả.

Khi tôi thấy ánh mắt Tống Nhất Trình nhìn mình dần trở nên dịu dàng, trong lòng tôi chỉ trào lên một cảm giác ghê tởm:

“Phì! Có một điều mà đứa bé nói không sai—anh đúng là ngu thật!”

“Anh tin vào cái gọi là tiếng lòng, vu oan tôi ngoại tình trong hôn nhân, đuổi tôi ra khỏi nhà tay trắng, vậy mà còn dám nghĩ tôi còn yêu anh sao?”

Nghe tôi nói vậy, đồng tử của Tống Nhất Trình bỗng mở to:

“Cô… cũng nghe được à?”

Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục cười lạnh:

“Anh đã không công nhận đứa con trong bụng tôi, thì nó chẳng liên quan gì đến anh nữa!”

Tôi không muốn nhìn mặt họ thêm nữa, liền bảo con gái đuổi họ ra ngoài.

Nhưng Ngô Tiểu Nhã đột nhiên lao lên, không biết từ lúc nào trong tay đã có một con dao găm.

“Nếu cô không chịu đồng ý… vậy thì tôi sẽ giết cả cô và đứa bé!”

Tôi đã sớm đoán cô ta sẽ làm chuyện điên rồ, liền né sang một bên tránh kịp.

Tống Nhất Trình và con gái đứng bên hoàn toàn sững sờ.

Tôi cau mày, quát vào mặt Tống Nhất Trình:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Vợ anh điên rồi đấy! Anh cũng điên theo à? Mau kéo cô ta ra ngoài, nếu không tôi sẽ kiện hai người ngồi tù mọt gông!”

Tống Nhất Trình lúc này mới sực tỉnh, lập tức ôm chặt lấy Ngô Tiểu Nhã.

Khi bị lôi ra khỏi phòng bệnh, cô ta vẫn trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận:

“Thả tôi ra! Con đàn bà này sẽ hủy hoại tôi mất! Không thể để cô ta sinh đứa bé đó ra được!”

Cánh cửa cuối cùng cũng đóng lại, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

May mà Ngô Tiểu Nhã không dám nói ra sự thật, nếu không thì tôi thật sự không dám chắc Tống Nhất Trình có đứng về phía cô ta để hại tôi hay không.

Thế nhưng khi tôi vừa định nằm xuống nghỉ ngơi, lại phát hiện con dao găm mà Ngô Tiểu Nhã làm rơi… đã biến mất!?

Tim tôi lập tức thắt lại…

Chẳng lẽ là Tống Nhất Trình nhặt đi rồi?

Nhưng chưa kịp tìm ra câu trả lời, con gái tôi lại cầm con dao ấy đâm thẳng vào bụng tôi!

Tôi đau đớn hét lên, trong khi đứa bé thứ hai cười điên dại:

【Ha ha ha ha ha, làm tốt lắm!】

Tôi không thể tin nổi nhìn đứa con gái ruột của mình:

“Gia Gia… tại sao? Tại sao con lại làm vậy với mẹ?”

Máu từ vết dao chảy xuống, nhuộm đỏ cả tay nó.

Gương mặt con bé tái nhợt, lúc này mới như bừng tỉnh, nhận ra mình vừa làm gì.

Nhưng trước câu hỏi của tôi, nó không trả lời, mà chất vấn lại:

“Mẹ, là mẹ nuốt lời trước! Mẹ quên mẹ từng nói gì sao?”

“Mẹ từng nói sẽ bỏ đứa bé này, để con trở thành người mẹ yêu thương nhất.

Nhưng giờ mẹ lại tìm đủ mọi cách để giữ nó lại, rốt cuộc là vì cái gì?”

Tôi gắng chịu cơn đau, lặng lẽ bấm chuông gọi y tá phía sau, rồi dịu giọng giải thích với con:

“Gia Gia, ba mẹ ly hôn… tất cả đều vì đứa bé này! Chỉ khi sinh nó ra, mẹ mới có thể rửa sạch oan ức!”

“Chẳng lẽ con cũng tin mẹ là loại đàn bà ngoại tình trong hôn nhân sao?”

Ánh mắt con bé thoáng qua một tia bối rối.

Nhưng rồi vẫn cố chấp gượng nói:

“Mẹ… con vừa mới tốt nghiệp đại học, con không muốn vì đứa bé này mà đánh đổi tất cả tương lai!”

Tôi không hiểu nó đang nói gì, ngơ ngác nhìn con:

“Con đang nói gì vậy? Đánh đổi cái gì?”

Nó cười chua chát:

“Mẹ, mẹ đừng giả vờ nữa… con nghe rõ ràng đứa bé thứ hai nói: vì ba không chịu chu cấp nuôi dưỡng, nên mẹ định để con nuôi đứa bé này!”

“Nếu con không nuôi nó đến năm mười tám tuổi, thì mẹ sẽ không cho con kết hôn, không cho con sinh con riêng của mình!”

7

Thì ra là thế…

Tôi cảm thấy toàn thân như đông cứng lại.

Từ sau khi ly hôn, là con gái ngày đêm túc trực chăm sóc tôi trong bệnh viện.

Dưới sự cảnh cáo của tôi, đứa bé thứ hai không dám nói bậy trước mặt con bé.

Nhưng tôi đã quên mất một điều…

Đó là lúc tôi ngủ rồi, nó vẫn có thể dùng “tiếng lòng” để chia rẽ tình cảm mẹ con tôi.

Là tôi quá bất cẩn…

Đến nước này rồi, tôi chỉ có thể lạnh lùng cười nhạt:

“Tại sao các người… từng người một đều như vậy?”

“Ba con cũng vì nghe cái gọi là tiếng lòng đó, liền cho rằng mẹ ngoại tình, phản bội, đến mức không thèm tin cả kết quả xét nghiệm huyết thống!”

“Còn con nữa!

Chỉ vì vài câu vô căn cứ của đứa bé, mà con định giết mẹ mình sao?”

Thấy ánh mắt tuyệt vọng của tôi, con bé dường như cũng dần nhận ra điều gì đó:

“Nhưng… nó là con của mẹ mà… nó đâu có lý do gì để bôi nhọ mẹ chứ…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)