Chương 8 - Tiếng Lòng Của Chậu Lan

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8.

9.

Chớp mắt đã đến sinh nhật mẹ, tôi quyết định về nước một chuyến.

Vừa xuống máy bay, Lạc Kỳ như phát điên lao tới, túm chặt lấy cánh tay tôi.

Cô ta gầy đi rất nhiều, đôi mắt đầy tơ máu.

“Nhược Hy, xin lỗi, tớ không cố ý làm tổn thương cậu,” giọng cô ta khàn đặc, móng tay gần như bấm vào thịt tôi, “tớ chỉ quá yêu A Trạch, mới không kiềm chế được.”

“Cậu phải biết, tớ chưa từng muốn phá hoại tình cảm của hai người, chỉ cần hai người kết hôn, tớ tự nhiên sẽ rút lui.”

“Nhưng sao cậu phải phơi bày chuyện của bọn tớ, ép bọn tớ đến đường cùng?”

Cô ta vừa khóc vừa nói, lập luận nực cười đến đáng sợ.

Tôi hất mạnh tay cô ta ra, lùi lại giữ khoảng cách.

“Ý cô là, tôi đáng bị hai người lừa dối?”

“Không phải!” cô ta hoảng loạn lắc đầu, “chỉ là tình yêu không thể kiểm soát, bọn tớ không muốn tiếc nuối, cậu phải hiểu cho tớ!”

Tôi bật cười vì tức.

“Tôi tự thấy mình chẳng đối xử tệ với cô, nếu hai người thật lòng yêu nhau, hoàn toàn có thể nói thẳng, tôi sẽ không giữ thứ không thuộc về mình, nhưng các người lại chọn cách như vậy.”

“Tôi đoán, là anh ta không muốn ở bên cô chứ gì?”

Cô ta bỗng bật cười, ánh mắt hóa độc địa.

“Thẩm Nhược Hy, cậu biết tôi ghét nhất điều gì ở cậu không? Chính là cái dáng vẻ lúc nào cũng cao cao tại thượng đó!”

“tôi không hề thua kém cậu, tại sao ai cũng thích cậu, tại sao tôi phải làm nền cho cậu?”

“Đến cả A Trạch trong lòng cũng chỉ có cậu,” cô ta vuốt bụng mình, “nhưng không sao, giờ tôi có con của anh ấy, anh ấy chỉ có thể chọn tôi.”

“Tốt thôi, chúc may mắn.” Tôi quay lưng rời đi, mặc cô ta gào khóc trong tuyệt vọng.

Về đến nhà, chậu lan ngoài ban công mọc tươi tốt hơn trước, thậm chí còn nghe thấy tiếng ợ đầy thỏa mãn.

Tôi bật cười.

Mẹ ôm chặt lấy tôi, mắt đỏ hoe, “Hy Hy của mẹ, con khổ rồi.”

“Con không khổ,” tôi vỗ nhẹ lưng bà, “trải qua từng ấy chuyện, lòng con lại càng bình yên, chỉ làm mẹ lo thôi.”

Khi hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ, bên ngoài vang lên tiếng cầu xin của Cố Dực Trạch.

“Nhược Hy, anh biết em về rồi, xin em gặp anh một lần thôi, anh biết lỗi rồi!”

Mẹ tôi không nhịn nổi nữa, lại bảo người ra ngoài đánh anh ta thêm một trận.

Khi tôi bước ra, anh đang chật vật lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt đau đớn nhìn tôi.

“Nhược Hy, thời gian vừa rồi em đi đâu? Hủy hôn cũng không sao, đợi em nguôi giận, anh sẽ tổ chức một lễ cưới lớn hơn…”

Tôi lạnh lùng nhìn anh.

“Anh mất trí rồi sao? Cần tôi giúp anh ôn lại chuyện bẩn thỉu trong tân phòng không?”

Mặt anh tái nhợt, vội vã giải thích.

“Cả đời này anh chỉ xác định em, người anh muốn ở bên là em, giữa anh và cô ta không có gì.”

“Chỉ là chuyện tình cảm… cô ta quá điên cuồng cố chấp, anh sợ cô ta tiếc nuối.”

Khóe môi tôi cong lên đầy mỉa mai.

“Hôn ước đã hủy, nếu anh sợ cô ta tiếc, vậy cưới luôn đi, đúng dịp song hỷ lâm môn.”

Tôi vừa định quay đi, anh bỗng quỳ xuống.

“Không được, người anh yêu là em, sao có thể cưới loại người đó.”

“Xin em cho anh một cơ hội, anh thề sẽ không gặp lại cô ta…”

Chưa nói dứt câu, Lạc Kỳ òa khóc lao đến kéo anh.

“Sao anh có thể nói vậy, khi trước chính anh nói yêu em, nói em hiểu anh nhất.”

“Cô hiểu nhầm rồi.” Anh hất mạnh tay cô ta, vẻ chán ghét hiện rõ, “đó chỉ là tình cảm anh – em, không phải yêu nam nữ, trong lòng tôi chỉ có Nhược Hy.”

Lạc Kỳ hoàn toàn sụp đổ, gào lên.

“Nhưng cô ta không còn yêu anh nữa!”

“Giờ em mang thai con anh, anh phải chịu trách nhiệm!”

Hai người giằng co cãi vã ngay trước cửa, cảnh tượng vô cùng chướng mắt.

Mẹ tôi lại sắp tức đến phát bệnh, tôi đành liên hệ hai bên gia đình.

Cuối cùng mới ép được họ đưa hai người đi.

Ba Cố nhìn tôi, xấu hổ đến đỏ mặt, “Nhược Hy, thật sự xin lỗi…”

“Hôn lễ đã hủy, nếu thật lòng thấy có lỗi, vậy đừng để anh ta xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Giọng tôi bình tĩnh đến lạ.

Ba Lạc cũng khó xử đến mức không nói được, tôi nhìn sang ông.

“Nếu cô ta mang thai thật, từng là bạn tôi, vậy chúc họ hữu duyên thành đôi.”

Nói xong, tôi dìu mẹ vào nhà.

Sau khi tổ chức sinh nhật cho mẹ, tôi mới biết hai nhà đã hoàn toàn trở mặt.

Vì chuyện mang thai, nhà họ Lạc dồn ép nhà họ Cố không ngừng.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, hai người chỉ đi chụp giấy kết hôn.

Lạc Kỳ đường hoàng dọn đến nhà họ Cố.

Còn Cố Dực Trạch thì ngày càng bạo lực.

Một cuộc hôn nhân miễn cưỡng vốn chẳng bền, trong một lần cãi vã, anh ta đẩy Lạc Kỳ ngã xuống cầu thang.

Đứa bé không giữ được.

Đứng trước giường bệnh, anh ta lạnh lùng nói với Lạc Kỳ tái nhợt.

“Đứa bé này vốn không nên đến.”

Câu nói đó hoàn toàn nghiền nát cô ta.

Cô ta níu giữ cuộc hôn nhân mục nát ấy, cùng anh ta hành hạ lẫn nhau.

Hai nhà sống trong đau khổ, sự nghiệp cũng lao dốc không phanh.

Nhưng tất cả… đều không còn liên quan đến tôi.

Ba năm sau, tôi trở về tiếp quản tập đoàn gia đình, chậu lan ấy được tôi mang vào văn phòng.

Nắng chiếu vào, mọi thứ đều vừa vặn đẹp đẽ.

(Hoàn)

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)