Chương 1 - Tiếng Lòng Của Chậu Lan
Sau khi nghe được tiếng lòng của chậu lan, tôi quả quyết hủy hôn lễ.
Ban công nhà tôi có nuôi một chậu lan, tan làm về tôi bất ngờ nghe thấy tiếng nó than thở.
“Cái người đàn bà xấu xa đó, bẻ mất mầm non mới mọc của tôi, đau chết đi được.”
Tôi rón rén bước lại gần, phát hiện trong chậu rơi một chiếc lá.
Rõ ràng sáng nay tưới nước nó vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi nhặt chiếc lá lên quan sát, non xanh mềm mại, y như vừa bị bứt xuống vậy.
Tiếng oán trách lại vang lên lần nữa.
“Cô ta mang theo mùi hôi khó chịu, cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi, cọ tới cọ lui, thật chướng mắt.”
“Làm sao có thể thơm được như mùi trên người chủ nhân chứ.”
Toàn thân tôi cứng đờ, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ.
Một, chậu lan thành tinh rồi.
Hai, bạn trai đang đi công tác, mấy hôm nay tôi ở một mình, vậy “người đàn bà xấu xa” kia từ đâu ra?
1.
Tôi sợ đến run bắn cả người, chiếc lá trong tay rơi xuống đất.
Trong lòng hoài nghi chẳng lẽ mình mệt quá nên sinh ảo giác?
Nghe được lan nói chuyện sao?
Vội lắc đầu cho tỉnh táo lại.
“Ôi trời ơi, mầm non bé bỏng của tôi thật đáng thương, khó khăn lắm mới được ở bên tôi một lúc, lại bị quăng xuống đất, đau lòng muốn chết.”
Giọng nói ấy lại vang lên, tôi kinh hãi nhìn chằm chằm vào chậu lan.
Không biết âm thanh phát ra từ đâu, nhưng rõ ràng nguồn gốc chính là nó.
“Tất cả đều do con đàn bà xấu xa đó, xấu đã đành, còn sờ mó hành hạ tôi, mùi trên người thì nồng nặc, đúng là tra tấn, tự bế luôn rồi!”
“Sao có thể thơm tho dễ chịu như mùi trên người chủ nhân được chứ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cửa sổ đang hé, trong không khí vẫn còn thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt.
Đặc biệt dưới đất còn có một sợi tóc dài xoăn màu bạc.
Tôi lập tức bấm mạnh vào lòng bàn tay, cảm giác đau rát cho tôi biết đây không phải mơ.
Tôi thật sự nghe được tiếng lòng của chậu lan.
Chậu lan tôi nuôi suốt ba năm, ngày đó bị người ta vứt cạnh thùng rác, lá vàng úa, tôi tiện tay nhặt về.
Ngày ngày tưới nước bón phân.
Sáng nay đi làm trời âm u, sợ mưa tôi còn cẩn thận đóng kín cửa sổ.
Huống hồ tôi tóc đen thẳng.
Giờ thì có thể xác định, nhà tôi có người lạ đột nhập, hơn nữa là phụ nữ.
Tôi lạnh cả sống lưng, lập tức đi kiểm tra phòng khách, bàn ghế gọn gàng, khóa cửa cũng nguyên vẹn.
Đến phòng ngủ, giường chiếu sạch sẽ, tủ áo không có dấu bị lục lọi, thậm chí trang sức đặt trên bàn cũng không động tới.
Nhưng sợi tóc dài kia, rõ ràng đang nói cho tôi biết, trong nhà từng xuất hiện một người phụ nữ.
Tôi tiếp tục sang thư phòng, vẫn không có gì lạ, cho đến khi chuẩn bị rời đi thì phát hiện cửa sổ hé một khe nhỏ.
Tôi hoảng đến mức phải vịn bàn, tay vô tình chạm vào chiếc máy tính phía trên, còn thấy hơi ấm.
Tôi rút điện thoại chạy thẳng ra phòng khách, thở dốc từng hơi.
Chẳng lẽ là Cố Dực Trạch đi công tác rồi âm thầm quay về?
Tôi lập tức gọi cho anh, chuông sắp kết thúc mới có người nghe.
“Bảo bối, nhớ anh rồi à?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng anh đầy vui vẻ.
“Anh còn đang xử lý việc ở chi nhánh, tối nay sẽ về bồi em, ngoan ngoãn đợi anh nhé.”
Anh còn đang đi công tác.
Để anh khỏi lo, tôi cố giữ bình tĩnh, “Mấy giờ anh về? Hôm nay ở nhà…”
Bỗng bên kia truyền đến tiếng ly thủy tinh vỡ, kèm theo tiếng hét “á” thất thanh.
Anh lập tức cắt ngang lời tôi, “Anh lại bận rồi, em tự lo ở nhà cho ngoan, anh cúp máy đây.”
Ngay sau đó là tiếng tút tút lạnh lẽo.
Tôi như bị đóng băng, tiếng hét ấy là của phụ nữ, hơn nữa còn rất quen tai?
Tôi nắm chặt điện thoại bước ra ban công, nhìn chậu lan, nhặt chiếc lá lên rồi đặt lại vào chậu.
“Tiểu Lan, rốt cuộc ai bẻ mầm của mày vậy?”
Vừa dứt lời, không gian im ắng.
Một phút, hai phút…
Tự nhiên tôi thấy mình ngu ngốc khủng khiếp.
Vừa xoay người, liền phát hiện cạnh đó có gạt tàn, bên trong là đầu lọc thuốc, còn trong thùng rác có mấy tờ khăn giấy, trên đó dính chất trắng nhầy nhầy.
Buồn nôn đến cực điểm.
Xem ra không chỉ có một người đến đây, mà còn làm chuyện cực kỳ dơ bẩn, nghĩ thôi cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra.
Tim tôi lại nhảy vọt lên cổ họng, không nhịn được mà khụy xuống nôn khan.
Lúc này, tiếng tố cáo của lan lại vang lên.
“Chỉ cần nghĩ đến việc hắn hút thuốc ngay cạnh tôi là tôi đã tức muốn chết, khói bẩn làm ô nhiễm lá non của tôi, mau tưới nước tẩy uế cho tôi đi.”
“Hắn còn cố tình thân thiết với con đàn bà xấu xa kia, gọi người ta là mèo hoang nhỏ, ôi trời đúng là chói mắt, chói mắt muốn mù.”
“Chủ nhân, cô nhất định đừng hôn hắn nữa, dơ bẩn lắm.”
Tôi đứng chết lặng ngay tại chỗ.