Chương 8 - Tiếng Gọi Từ Tâm Hồn
Cơ thể con chó run bần bật trong lòng cô, máu không ngừng trào ra từ miệng, mũi và tai.
Nó cố nâng đầu lên, liếm nước mắt lăn dài trên má chủ nhân.
Tôi nghe thấy tiếng lòng cuối cùng của nó, yếu ớt nhưng tràn đầy nhẹ nhõm và tự hào:
“Grừ… Tao thắng rồi… Chủ nhân, mày được tự do rồi… Tốt quá…”
9.
Ánh mắt nó dần dần đục ngầu, nhưng khóe miệng dường như vẫn khẽ nhếch lên, rồi khép lại vĩnh viễn.
Thì ra, nó biết mình đã không còn sức để cắn.
Tất cả những hành động phản kháng, tất cả những gì nó dàn dựng bằng chính mạng sống của mình — không phải để giết chết gã đàn ông ấy.
Mà là để dùng cái chết của nó, đập tan cánh cửa mà nỗi sợ đã khóa kín trong lòng người chủ.
Nó dùng mạng sống mình, đổi lấy sự tỉnh ngộ và dũng khí phản kháng của chủ nhân.
“Mao Mao!!”
Người phụ nữ ôm lấy thân thể chó cưng đang dần lạnh đi, bật khóc nức nở, đau đớn đến tột cùng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người chồng đang bị cảnh sát còng tay, ánh mắt không còn né tránh:
“Tôi sẽ ra tòa làm chứng, tố cáo anh cố ý gây thương tích, tố cáo anh bạo hành gia đình! Chờ mà ngồi tù đi!”
Người đàn ông nhìn vào ánh mắt mạnh mẽ chưa từng thấy ở cô, cuối cùng cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Chú chó Alaska già — Mao Mao — đã dùng sinh mạng mình để hoàn thành lần bảo vệ cuối cùng.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đang dần lạnh đi của Mao Mao, nước mắt khiến tầm nhìn mờ nhòe.
Ký ức về ngọn lửa ngút trời năm ấy lại tràn về — trong làn khói dày đặc, bóng dáng màu cam ấy không chút do dự lao vào nơi nguy hiểm nhất, để lại hy vọng sống cho người khác.
Đội trưởng Lý Trạch Uyên.
Chính anh đã bế tôi ra khỏi biển lửa như địa ngục, trao cho tôi một cuộc đời thứ hai.
Cũng chính lần thoát chết đó, tôi vô tình có được khả năng nghe thấy tiếng lòng của muôn loài.
Năng lực này từng khiến tôi hoang mang, khiến tôi bị người khác xem là kẻ kỳ quái.
Nhưng giờ đây, tôi đã hiểu.
Đây không phải là lời nguyền, mà là món quà anh để lại bằng cả sinh mệnh.
Là hồi âm của tình yêu và dũng khí mà anh đã truyền lại cho thế giới ở khoảnh khắc cuối cùng.
Con đường mà anh chưa đi hết, tôi sẽ đi tiếp.
Những người và sinh linh mà anh chưa kịp bảo vệ, tôi sẽ cố hết sức để bảo vệ họ.
Tôi muốn đem năng lực anh hùng ấy để lại, đem tình yêu và sự dũng cảm của anh, từng chút một, truyền lại cho thế giới vẫn đang cần thêm ấm áp và chính nghĩa này.
Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn vừa đẹp, ánh vàng rải khắp thành phố.
Con quạ già trên vai tôi lặng lẽ chỉnh lại bộ lông, đôi mắt đen láy hướng nhìn về phía chân trời xa.
“Gá gá, sắp tối rồi, về nhà thôi.”
Tôi đứng dậy, khẽ mỉm cười với con quạ đang đậu trên bậu cửa sổ.
“Ừ, về nhà thôi. Ngày mai, lại có một câu chuyện mới đang đợi ta.”
(Toàn văn kết thúc)