Chương 8 - Tiếng Gọi Từ Bụng Con
Anh ta loạng choạng lao đến, giọng khàn đặc:
“Niệm Vãn…”
Nụ cười trên mặt tôi dần tắt.
Tôi chẳng thèm để ý đôi mắt đỏ hoe và vẻ hối hận tràn đầy trên khuôn mặt anh ta, chỉ từ trong túi xách lấy ra hai tập tài liệu.
Một bản là giấy ly hôn đã ký sẵn.
Bản còn lại là thư khởi kiện từ luật sư.
“Phó Thời Niên, tôi muốn ly hôn.”
“Tôi cũng sẽ kiện anh vì tội cố ý gây thương tích và tội bỏ rơi, để đòi lại công bằng cho những gì tôi và con phải trải qua trong ngày bão hôm đó.”
8
Phó Thời Niên hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta nhìn đứa trẻ trong vòng tay tôi – một đứa bé nhìn anh như người xa lạ.
Nhìn gương mặt tôi – lạnh lùng và bình tĩnh đến tàn nhẫn.
“Phịch” một tiếng, anh ta quỳ sụp xuống.
“Niệm Vãn, anh sai rồi… anh biết sai rồi… em tha thứ cho anh lần này thôi, chỉ một lần thôi…”
Xung quanh, hàng xóm bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông mà mình từng yêu đến tận xương tủy, giờ lại thảm hại như con chó bị đuổi khỏi nhà.
“Muộn rồi, bác sĩ Phó à.”
Tôi bế con, lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn.
“Có những căn bệnh có thể lấy mạng người — như mù mắt và mù cả trái tim.”
Hứa Vọng Thư – người đã bị tôi đuổi đi – hiển nhiên không cam lòng thua trận dễ dàng như thế.
Cô ta tô vẽ lại “chuyện tình yêu” giữa mình và Phó Thời Niên rồi gửi cho đám báo lá cải chuyên bịa chuyện.
Chỉ sau một đêm, tôi bỗng trở thành “chính thất độc ác ép chết bạch nguyệt quang”, là người đàn bà đã khiến chồng mình thân bại danh liệt.
Cô ta muốn dùng dư luận để ép tôi lùi bước.
Tôi nhìn những bình luận độc địa trên mạng mà chỉ cười.
Tôi không nói gì.
Chỉ nhẹ nhàng công bố đoạn ghi âm lúc Phó Thời Niên từ chối ký giấy mổ:
“Để cô ta nằm trước cửa phòng mổ. Đau khổ đủ rồi, sau này sẽ biết đừng mang mấy chuyện kiểu này ra làm phiền tôi.”
Lời nói tàn nhẫn ấy, lan truyền như lửa cháy rừng khắp cõi mạng.
Dư luận lập tức đảo chiều.
Từ “người chồng bác sĩ si tình bị vợ kéo lùi” – Phó Thời Niên bị biến thành “tên đồ tể máu lạnh coi rẻ mạng người”.
Bệnh viện nhanh chóng đưa ra thông báo: sa thải vĩnh viễn.
Giấy phép hành nghề cũng bị thu hồi.
Còn Hứa Vọng Thư, vì làm giả bệnh án và tống tiền, bị chính Phó Thời Niên trong lúc phát điên kiện ngược lại, và đã phải nhận trừng phạt thích đáng.
Mọi thứ… đã đến hồi kết.
Tôi thành công ly hôn, giành được toàn bộ tài sản và quyền nuôi con.
Con trai tôi ngủ ngon lành trong vòng tay mẹ.
Tôi như nghe thấy tiếng con reo vui vang vọng trong tâm trí:
【Mẹ cười đẹp quá! Mình cùng nhau đi xem thế giới nhé!】
Tôi ôm con, bước lên chuyến bay đến một thành phố mới.
Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.
Ngay trước lúc cất cánh, điện thoại tôi nhận được tin tức cuối cùng từ thành phố cũ.
Dòng tiêu đề:
“Cựu bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng Phó Thời Niên, bị bắt chính thức hôm nay vì liên quan nhiều vụ tai nạn y tế và tội cố ý gây thương tích.”
Tôi tắt điện thoại, nhìn ra cửa sổ – nơi thành phố cũ đang dần nhỏ lại phía sau.
Tạm biệt, Phó Thời Niên.
Tạm biệt, quá khứ tăm tối của tôi.
【Toàn văn hoàn】