Chương 5 - Tiền Sính Lễ Và Mối Quan Hệ Đầy Rẫy Mâu Thuẫn
Từ lâu đã muốn tìm một ông chồng có tiền để hưởng phúc tuổi già.
Thế là trong một lần tán chuyện, tôi cố tình “lỡ miệng” nói rằng bố chồng tôi có khoản tiết kiệm kha khá.
Chưa hết, tôi còn dẫn cả nhóm đến xem căn hộ cao cấp của tôi, giả làm người nhà bên nội của bố chồng.
Tôi bảo đó là nhà đứng tên ông ấy.
Đội trưởng nghe xong liền động lòng.
Càng tỏ ra nhiệt tình với bố chồng hơn nữa.
Mà bố chồng thì cũng sớm chịu đủ cảnh bị mẹ chồng áp chế.
Chỉ mấy hôm ngắn ngủi, ông đã bị cô đội trưởng quyến rũ.
Còn mụ mị đầu óc mà hứa sẽ ly hôn với mẹ chồng sớm thôi.
Kết quả bị mẹ chồng bắt quả tang cả hai đang ôm nhau hôn thắm thiết.
Mẹ chồng nổi điên, tát cô đội trưởng mấy cái liền.
Rồi quay sang cào rách cả mặt chồng.
Bố chồng tức quá không nhịn được, giơ tay đánh trả, hai người lao vào đánh nhau như phim hành động.
Cảnh tượng náo loạn và kịch tính đến mức không tưởng.
Những bà cô nhảy cùng kể lại cho tôi nghe mà mặt mày đầy ghê tởm:
“Ôi trời, nhức mắt quá trời luôn!”
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Mà đâu đã hết…
11
Dạo gần đây Từ Lãng đang mải mê với cô tiểu thư nhà giàu.
Đến mức chẳng thèm để ý việc tôi đối xử hờ hững với anh ta.
Cũng tốt, tôi chẳng còn hứng đóng vai vợ chồng hạnh phúc nữa.
Ăn sáng xong, tôi mở hồ sơ của Từ Dược – em trai Từ Lãng – ra xem.
Từ Dược chỉ tốt nghiệp cấp ba, nhưng lại vào làm ở một công ty khá ổn.
Họ không biết, công ty đó là công ty con của nhà tôi.
Nhà tôi tuy không thuộc hàng tài phiệt, nhưng cũng sở hữu mấy công ty kinh doanh riêng.
Từ Lãng vừa tốt nghiệp, mẹ chồng đã bắt anh phải kiếm cho Từ Dược – thằng em chuyên ăn bám – một công việc tốt.
Trong mắt bà, người tốt nghiệp trường danh tiếng như Từ Lãng thì đi đâu người ta cũng phải nể mặt.
Từ Lãng xin việc cho em mà khúm núm khắp nơi, đến mức Từ Dược còn chẳng hài lòng.
Mẹ chồng thì lại trách anh ấy không cố gắng lo cho em trai.
Cuối cùng, tôi thấy chướng mắt quá nên lén nhờ anh tôi sắp xếp cho hắn ta một công việc nhàn nhã, lương cao.
Từ Dược tính ra cũng không đến mức tệ, mấy năm qua ngoài việc lười biếng thì cũng không làm chuyện gì rắc rối.
Nhưng loại người “ngoan hiền” như thế lại dễ bị cám dỗ nhất.
Tôi liên hệ với một trưởng bộ phận trong công ty.
Dàn dựng sẵn một cái bẫy cho Từ Dược.
Vị trưởng bộ phận lấy cớ tổ chức tiệc mừng, dẫn cả nhóm đến một hội sở giải trí cao cấp.
Đàn ông vào hội sở, tất nhiên không thể thiếu “gái tiếp khách”.
Tôi đã sắp xếp cho Tiểu Tuyết – cô gái xinh đẹp nhất hội sở – trà trộn vào trong nhóm đó.
Tiểu Tuyết đúng như cái tên, da trắng như tuyết.
Là “bông hoa đẹp nhất” ở chỗ đó.
Giữa bao nhiêu người, cô ta lại chọn trúng ngay Từ Dược.
Quản lý vỗ vai Từ Dược cười ha hả, nói anh ta đúng là có số đào hoa.
Từ Dược ban đầu còn định lấy lý do đã có gia đình để từ chối.
Nhưng ánh mắt ghen tỵ của đám đàn ông xung quanh khiến anh ta lâng lâng.
Cộng thêm sự chủ động quyến rũ của Tiểu Tuyết.
Một người đàn bà nhàu nhĩ đã sinh con sao sánh được với một “công chúa hội sở” trẻ trung xinh đẹp?
Cuối cùng, anh ta cũng không kiềm chế nổi.
Giả vờ từ chối rồi cũng tự mình mở phòng.
Tiểu Tuyết chụp ảnh và quay video đầy đủ, gửi hết cho tôi.
Tôi lấy ra chiếc điện thoại mới đã chuẩn bị sẵn, lắp sim mới vào.
Chờ đến hôm Từ Dược lại đi làm về muộn, tôi gửi toàn bộ cho em dâu.
Tôi đã nương tay rồi — không để cô ta rơi vào tình cảnh bị chuốc thuốc như tôi từng bị.
Chuyện Từ Dược tìm gái bên ngoài, đối với cô ta cũng là đòn chí mạng.
Chẳng bao lâu, quản lý lại gửi cho tôi một màn kịch mới.
Khi Từ Dược đang vui vẻ với Tiểu Tuyết, thì vợ anh ta bất ngờ xông vào.
Tiểu Tuyết lanh trí, lập tức chạy ra ngoài.
Chỉ để lại Từ Dược một mình đối mặt với cơn thịnh nộ của vợ.
Không rõ Từ Dược đã dỗ thế nào, cuối cùng hai vợ chồng vẫn làm lành.
Chỉ là, một khi đã nếm qua hương vị tươi mới bên ngoài, chuyện Từ Dược có thể giữ mình hay không còn chưa biết được.
Còn cô em dâu đáng mến của tôi, trong lòng từ nay sẽ luôn có một cái gai.
Ngày đêm giày vò cô ta.
Xem xong trò cười của Từ Dược và em dâu, tôi nhận được một tin nhắn mới.
12
Là tin từ tên tóc vàng — kẻ mà mẹ chồng từng thuê để hại tôi.
Hắn nói mẹ chồng đang thúc giục hắn gửi ảnh cho bà.
Điều này khiến tôi có phần bất ngờ.
Mẹ chồng ngày nào cũng canh chừng bố chồng như phòng giặc, vậy mà vẫn rảnh để tìm cách đối phó tôi?
Tôi suy nghĩ một hồi, rồi chuyển thêm cho tên tóc vàng một khoản nữa.
Bảo hắn cắt đứt quan hệ với mẹ chồng.
Và nói dối với bà rằng hôm đó có người đến cứu tôi, tôi chưa từng ở lại căn phòng đó.
Tôi muốn tạo cảm giác bất an cho bà ta, ép bà phải chủ động liên hệ với tôi.
Tôi không ngờ mẹ chồng lại lì lợm đến vậy.
Dù kế hoạch bại lộ, bà cũng không hề hoảng sợ.
Chờ thêm mấy ngày không thấy động tĩnh gì.
Tôi không nhịn nổi, đích thân đến đối chất.
Quán ăn buổi trưa người ra người vào tấp nập.
Tôi ném đống bằng chứng ra trước mặt bà, mẹ chồng vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì:
“Cô không sao thì định làm gì tôi?
Tôi đâu có làm gì cả.
Cô muốn méc A Lãng thì cứ việc, tôi chẳng sợ!”
Tôi bật cười vì tức:
“Bà quên mình từng bỏ thuốc tôi à? Chỉ cần tôi trích xuất camera, bà tưởng mình trốn được chắc?”
Sắc mặt mẹ chồng lập tức trắng bệch.
Tuy đã lâu rồi, camera ở quán có thể không còn lưu.
Nhưng tôi đã tính trước, yêu cầu chủ quán sao lưu đoạn video làm bằng chứng từ lâu.
Chương 6 tiếp :