Chương 6 - Tiên Phàm Cách Biệt

“A nương, Quốc Sư đến thành Ngô Đồng rồi! Hôm nay ngài sẽ giảng đạo ở tửu lâu lớn nhất thành!”

Tay ta không ngừng động tác, băng bó xong thì gói thuốc trên tay lại, đưa cho bệnh nhân.

Sau khi ôn tồn dặn dò người bệnh một lượt những điều cần chú ý rồi ta mới liếc nhìn Tuế Tuế.

Hỏi: “Muốn đi xem không?”

Con bé Tuế Tuế này, nó là do ta nhìn nó lớn lên.

Nó có tâm tư gì, ta đều biết.

Cô bé cười híp mắt, móc ngón tay ta, làm nũng:

“A nương tốt nhất, người thương con nhất mà, đồng ý với con đi, được không?”

Vào lúc giao mùa, trong thành có nhiều người bị thương hàn.

Ta bận rộn suốt nửa tháng nên cũng hơi lạnh nhạt với Tuế Tuế, giờ ta đành đồng ý với nó vậy.

Ở tửu lâu, người đông nghịt, cờ đỏ tung bay.

Từ xa đã ngửi thấy mùi phấn son của các cô nương.

Vị Quốc Sư kia, nghe nói tuổi còn rất trẻ, lại vô cùng tuấn tú tao nhã.

Khiến các cô nương trong thành đều say mê.

Tuế Tuế tuổi còn nhỏ, dáng người bé xíu, con bé chạy nhảy như khỉ, loay hoay vài cái đã chui vào trong đám đông.

Nó chỉ để lại một câu:

“A nương, con muốn vào trong xem Quốc Sư, người đợi con nhé!”

Ta day day thái dương, bất đắc dĩ thở dài.

Nhưng sau đó ta lại thấy Tuế Tuế chạy về, đưa cho ta một xâu kẹo hồ lô.

Cô bé cười hì hì nói: “A nương ăn đi! Người cười lên nào! Con muốn a nương mỗi ngày đều vui vẻ!”

Rồi con bé lại chạy biến đi.

Ta cầm xâu kẹo hồ lô, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Khắp khoang miệng tràn ngập vị ngọt.

Đây là thứ tầm thường mà Tiên Giới khinh thường, nhưng lại là thứ ta thích.

Ta khoanh tay dựa vào cửa, nhìn Quốc Sư trên đài qua đám đông chen chúc.

Người ấy đội mũ che mặt, lớp vải trắng dày che khuất mặt mũi, khiến ta không nhìn rõ dung mạo.

Nhưng dáng ngồi lại rất đoan trang tao nhã.

Trường bào màu xanh thiên thanh, hoa văn ẩn hiện.

Những ngón tay người ấy thon dài, nhẹ nhàng gảy dây đàn trên bàn.

Đoạn nhạc tao nhã từ đầu ngón tay chậm rãi chảy ra.

Tửu lâu vốn yên tĩnh, bỗng chốc sôi trào lên.

Các cô nương la hét, ném khăn tay lên đài.

Ta nghe khúc nhạc, bỗng cảm thấy quen thuộc cho nên ta không nhịn được mà đứng thẳng người.

Đây là khúc Phượng Cầu Hoàng, là khúc Phượng Cầu Hoàng đã được ta sửa đổi lại.

Ta chỉ từng đàn cho một mình Huyền U nghe.

Trong đầu ta, một giọng nói máy móc vang lên.

[Ký chủ, ký chủ, bọn họ, bọn họ, bọn họ tìm đến rồi!]

Bọn họ trong miệng Hệ thống, không ai khác ngoài hai người đó.

Trong nháy mắt, khắp người ta nổi cả gai óc.

Ta quay đầu muốn đi, lại đụng phải một đứa bé.

Thằng bé ngã xuống đất, ôm chân, kêu đau không ngừng, khiến các cô nương xung quanh, đều trách móc nhìn ta.

Ta dừng bước, nhìn trăng tròn ở phía xa, lại nhìn những chữ vàng chồng chất lên nhau trên thành trì.

Ta thở dài một tiếng.

Chuyện gì nên đến, cuối cùng cũng đến.

Ta lạnh nhạt hỏi thằng bé: “Chân của con không sao chứ?”

Đứa bé chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú non nớt.

Giọng nó nức nở nói: “Con không sao, chỉ là chân đau quá, người có thể ôm con một cái được không?”

Giọng nói non nớt khiến người ta mềm lòng.

Nhưng ta lại rụt tay về, cứng rắn nói:

“Nếu con không sao, vậy thì tự đứng dậy đi.”

8

Thằng bé nhìn ta, trông nó vô cùng tủi thân.

Đôi mắt tròn xoe xinh đẹp ngập tràn nước mắt.

Thằng bé thấy ta thật sự không quan tâm, nó lại cố gắng kìm nén nước mắt, len lén lau khóe mắt.

Thằng bé có vẻ rất đau lòng.

Còn trên đài, vị Quốc Sư đang khẽ gảy dây đàn nhưng tiếng đàn lại dừng lại.

Trong nháy mắt, các cô nương đều im bặt.

Người này đẩy người kia, người kia đẩy người này, nhìn chằm chằm người trên đài không rời.

Giọng nói của người ấy như tiếng ngọc va chạm, trong trẻo dễ nghe.

Nhưng không phải giảng đạo, mà là kể chuyện.

“Tương truyền rằng, có một vị Tiên Quân bị trọng thương rơi xuống phàm trần. Được một nữ tử phàm trần cứu giúp ở biển Đông Hải, hai người tâm đầu ý hợp, thành hôn rồi sinh được một nhi tử...”

“Nhưng hai phụ tử này đã làm sai một việc, khiến họ phải tận mắt nhìn nữ tử phàm trần kia chết trong lôi kiếp.”