Chương 4 - Tiên Nhân Sống Hay Lời Cảnh Báo

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

16

Tân Di là dẫn theo cảnh sát cùng tới.

Khi chúng tôi xuống núi, cảnh sát đã khống chế toàn bộ thôn làng.

Có nữ cảnh sát tiến lên, đưa tôi lên xe cảnh sát nghỉ ngơi.

“Thả tôi ra.”

Có tiếng phụ nữ gào thét xé lòng truyền tới, tôi lần theo âm thanh nhìn qua chỉ thấy Chu Chu đeo còng tay, bị người ta áp giải đi về phía này.

Ánh mắt Chu Chu quét qua tôi trong xe cảnh sát, động tác lập tức khựng lại.

Cô ấy trừng to mắt nhìn tôi.

“Là cậu sao.”

“Là cậu báo cảnh sát sao.”

“Rốt cuộc cậu phát hiện từ lúc nào.”

“Cậu phát hiện bằng cách nào.”

Cô ấy thậm chí còn muốn vùng khỏi sự khống chế của cảnh sát lao tới, nhưng bị người ta giữ chặt lại.

Tôi quá mệt mỏi, cũng quá suy yếu.

Đối mặt với chuỗi chất vấn của cô ấy, tôi một câu cũng không muốn trả lời.

Khẽ nhíu mày, tôi quay đầu đi.

Chu Chu phát ra mấy tiếng gào thét chói tai, rồi bị người ta áp giải đi xa.

Còn không ít người trong thôn cũng bị bắt lại.

Tôi dựa vào ghế ngồi, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh nghe thấy có tiếng khóc.

“Cảnh sát, tìm được con bé Du Du nhà tôi chưa.”

“Con gái tôi mất tích gần mười ngày rồi.”

“Nó rốt cuộc thế nào rồi.”

Tôi chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy một cặp vợ chồng trung niên túm lấy cánh tay một cảnh sát khóc lóc.

Bên cạnh tôi, nữ cảnh sát cũng đang nói.

“Con gái họ mới học lớp mười một.”

“Hơn mười ngày trước cãi nhau với bố mẹ, trong lúc tức giận đã bỏ nhà đi, vẫn chưa tìm thấy.”

“Nghe nói những tiên nhân sống ở đây rất thích tìm những cô gái bỏ nhà đi, hoặc những đứa trẻ mồ côi không có ai nhớ đến.”

Tôi chớp chớp mắt, bước xuống xe.

Chân mềm ra, suýt nữa thì ngã, nữ cảnh sát vội vàng đỡ tôi một cái.

“Bây giờ cô vẫn chưa thể đi được.”

Tôi nhẹ nhàng gạt tay cô ấy ra, hướng về phía cặp vợ chồng kia gọi lớn.

“Tôi biết con gái các người ở đâu.”

“Tôi dẫn các người đi tìm con bé.”

17

Chúng tôi tới trước cửa nhà vừa mới tổ chức hỷ sự hôm trước.

Cặp vợ chồng đó gạt cảnh sát ra, trực tiếp lao vào trong.

Tôi đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Vài phút sau, trên lầu truyền xuống tiếng khóc gào xé lòng.

Tôi nhắm mắt lại, không biết từ lúc nào nước mắt đã tuôn đầy mặt.

Tân Di đi tới bên cạnh tôi, đưa tay nắm lấy tay tôi.

“Người trong thôn này thật đúng là tạo nghiệt.”

Cô ấy thần sắc lạnh lùng, giọng nói băng giá.

Nói xong, cô ấy cúi đầu, khẽ tụng.

“Khi ấy Cứu Khổ Thiên Tôn, khắp mười phương thế giới, thường dùng uy thần lực, cứu vớt các chúng sinh, thoát khỏi đường mê lạc, chúng sinh không tự biết, như người mù thấy nhật nguyệt…”

Giọng cô ấy dường như mang theo một sức mạnh kỳ lạ, giống như linh hồn tôi cũng được xoa dịu trong âm thanh đó.

“Đó là gì vậy.”

“Chú vãng sinh, hy vọng kiếp sau họ không bệnh không tai, cả đời thuận lợi.”

18

Thôn Vọng Nguyệt không còn tồn tại nữa.

Những người dân từng dính máu trên tay đều sẽ bị phán quyết.

Mọi chuyện cuối cùng cũng đã lắng xuống.

Nhưng nỗi sợ hãi và tổn thương mà nó mang lại thì không thể xóa nhòa.

Tôi không biết cặp vợ chồng kia bây giờ thế nào, một tháng sau khi được cứu ra, tôi vẫn thường xuyên nửa đêm giật mình tỉnh giấc.

Tôi thường cảm thấy mình đang ở trong chiếc thùng sắt đó, không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống.

Tôi bất lực, mặc cho sinh mệnh từng chút từng chút trôi đi.

Cảm giác ấy khiến tôi nghẹt thở.

Đêm nay nửa khuya, tôi lại giật mình tỉnh dậy.

Lấy điện thoại ra, tôi quen tay mở một phòng livestream.

Streamer dường như vừa mới lên sóng không lâu.

“Chào mọi người, chào mừng đến với phòng livestream của tôi.”

“Tôi sao.”

“Tôi là streamer xem bói, tôi tên là Tân Di.”

Tôi cong khóe môi, đặt điện thoại ở đầu giường, nhắm mắt lại.

Nghe giọng cô ấy.

Lần này, một đêm không mộng.

Hết toàn văn

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)