Chương 2 - Tiền Mất Tình Đau
Nhưng nó lại nói: “Chị! Chờ em một lát.”
Tút… tút… tút…
Cuộc điện thoại bị ngắt đột ngột.
Tôi cảm thấy như có ai đó dội cho mình một gáo nước đá từ đầu xuống chân, lạnh từ ngoài vào trong, lạnh tới tận tim gan.
Bà Triệu dè dặt nhìn tôi, lí nhí nói: “Thấy chưa, mẹ đã bảo Tiểu Hoa cũng không có tiền rồi mà, nó đâu kiếm được nhiều bằng con, tiền nó kiếm ra đều là cực khổ lắm…”
“Tiền con kiếm ra thì không phải cực khổ chắc?” Tôi đột ngột quay người lại trừng mắt nhìn bà, nước mắt tuôn như vỡ đê, “Ngày nào cũng tăng ca tới tận khuya, tóc rụng từng nắm, dạ dày đau cả đêm không ngủ nổi, lúc đó mẹ ở đâu? Đây là số tiền con dùng mạng mình để đổi lấy, con lấy thì có gì sai?!”
Tại sao không có ai quan tâm sống chết của con vậy chứ?!
Bà Triệu bị tôi quát cho giật bắn người, ngồi phệt xuống sofa, khóc lóc thảm thiết: “Con không sai, là mẹ sai! Mẹ có lỗi với con, con muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đánh chết mẹ cũng chẳng sao. Dù sao ba con cũng không còn, mẹ sống cũng chỉ là gánh nặng, là phiền phức cho tụi con, chi bằng mẹ chết quách đi cho rồi.”
Lại nữa rồi! Lần nào cũng vậy! Luôn dùng cách tự hạ thấp bản thân, dọa chết để né tránh vấn đề.
Tôi tức đến toàn thân run rẩy, câu “vậy mẹ chết đi!” suýt chút nữa đã bật ra khỏi miệng.
“Alipay báo có tiền vào, năm vạn đồng.”
Giọng nữ điện tử lạnh lẽo vang lên.
Cả hai chúng tôi đều sững sờ.
m thanh đó phát ra từ điện thoại tôi.
Tôi mở Alipay ra xem – Tôn Tiểu Hoa đã chuyển cho bạn 50.000 tệ…
Là Tiểu Hoa chuyển tiền cho tôi.
Điện thoại liền reo lên, giọng nó vang lên, như vừa mới khóc xong, khàn đặc:
“Chị ơi, em vừa chuyển toàn bộ tiền trong thẻ ngân hàng và WeChat qua Alipay, gom được năm vạn. Nhưng chị đừng lo, bên chỗ mẹ em còn một ít tiền, em sẽ bảo mẹ chuyển cho chị nữa. Nếu chưa đủ, em sẽ kiếm thêm. Chị cứ đi bệnh viện chuẩn bị phẫu thuật, phần còn lại để em lo.”
Nói đến cuối, nó bật khóc: “Chị à, chị nhất định phải cố lên, đừng sợ, còn có em trai ở đây!”
Nước mắt tôi trào ra không ngừng, cổ họng nghẹn lại như bị thứ gì đó chặn cứng.
Tôi biết mà, em trai do chính tay tôi nuôi dạy, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi!
Tôi lau nước mắt, ổn định lại tâm trạng, mới hỏi: “Số tiền hai trăm nghìn mẹ đưa cho em, em chỉ còn lại từng đó thôi sao?”
Bên kia điện thoại bỗng chốc im lặng, rồi hỏi lại: “Hai trăm nghìn nào cơ?”
Cúp máy xong, tôi nhìn về phía bà Triệu, ánh mắt bà né tránh, trán đầy mồ hôi lạnh.
Tôi tức đến tức ngực, cúi đầu nhìn bà, chất vấn: “Mẹ, Tiểu Hoa nói nó không lấy hai trăm nghìn của con. Nó còn nói trong tay mẹ đang giữ tám vạn tiền nó gửi, định khi nào cưới và mua nhà thì lấy lại. Mẹ, con hỏi mẹ, hai mươi tám vạn đó đâu rồi?!”
Cơ thể bà run lẩy bẩy, môi mấp máy, nhưng không thốt nổi một lời.
Sự im lặng ấy đánh tan chút lý trí cuối cùng trong tôi.
Tôi chộp lấy ly thủy tinh dày nặng trên bàn, ném mạnh xuống đất.
“Choang!” Mảnh thủy tinh văng tung tóe, nước trắng lạnh lẽo bắn tung tóe khắp nơi.
“Triệu! Chiêu! Đệ! Hai mươi tám vạn, rốt cuộc đi đâu rồi?!”
Chương 2
Bà Triệu sợ đến mức toàn thân run rẩy, lập tức ôm mặt gào khóc như thể bị oan uổng lắm.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng đứng nhìn bà khóc.
Bà khóc đến mức hai mắt đỏ hoe sưng vù, tôi vẫn không động đậy lấy nửa bước, thậm chí không đưa nổi một tờ khăn giấy cho bà lau nước mắt.
Trò dùng nước mắt để khiến người khác mềm lòng, trốn tránh trách nhiệm – bắt đầu từ hôm nay chính thức vô hiệu.
Bà khóc đến gần một tiếng đồng hồ, tiếng khóc mới dần khản đặc, yếu ớt, vừa thút thít vừa len lén nhìn phản ứng của tôi qua ánh mắt.
Tôi mím môi, mắt không rời bà lấy một giây.
Cuối cùng bà cũng không diễn nổi nữa, vừa nấc vừa oán trách: “Mẹ khóc lâu như vậy rồi, con cũng không biết thương xót lấy một chút à?”
Tôi bật cười lạnh lẽo: “Trong người con đang có khối u, không có tiền chữa sắp chết đến nơi rồi, sao không thấy mẹ quan tâm nổi một lần?”
Bà bị tôi nói đến nghẹn họng, không phản bác nổi câu nào.
“Đừng có đánh trống lảng, hôm nay mà không nói rõ ràng, con sẽ không để mẹ rời đi đâu.”
“Cạch ——”
Là tiếng cửa chính được mở ra.
Tiểu Hoa bước vào, nhìn thấy hai mẹ con tôi đang đứng giữa phòng khách thì rõ ràng hơi sững lại.
Bà Triệu vừa thấy con trai như thấy cứu tinh, lập tức lao tới ôm chặt lấy anh.
“Con trai ơi! Cuối cùng con cũng đến rồi, chị con sắp giết mẹ mất rồi!”
Tiểu Hoa nhíu mày, vừa vô thức vỗ nhẹ lưng bà vừa quay sang tôi hỏi: “Chị, có chuyện gì vậy?”
Hiển nhiên, anh tin tôi hơn.
Tôi hất cằm về phía bà Triệu: “Em hỏi mẹ đi.”