Chương 1 - Tiền Của Tôi Sao Phải Xin Phép
Mỗi tháng ba mẹ cho tôi 8 triệu, bạn trai nói tôi tiêu xài hoang phí, cần phải kiểm soát lại.
Anh ta bảo sau này tôi phải đưa hết tiền sinh hoạt cho anh giữ.
Một nửa giúp tôi tiết kiệm, nửa còn lại thì dùng để mở “Thanh toán thân mật” cho tôi xài.
Tôi đồng ý.
Nhưng khi tôi dùng “Thanh toán thân mật” mua một cái váy liền thân thì anh ta gọi điện tới, mở miệng ra đã chửi tôi một trận té tát.
“Mẹ tôi cả đời còn chưa từng mặc nổi cái áo nào hơn trăm tệ, còn cô thì sao? Mua cái váy rách nát đã hơn một nghìn!”
“Mau trả lại ngay lập tức! Không thì tôi sẽ đóng luôn chức năng thanh toán thân mật!”
Tôi thấy khó hiểu.
Mẹ anh ta chưa từng mặc đồ mấy trăm nghìn thì liên quan gì đến tôi?
Tôi đâu phải xài tiền của anh ta?
1
Sinh nhật tôi, tôi mời mấy đứa bạn học và bạn bè thân thiết đi ăn.
Khi mọi người ăn gần xong, bạn trai tôi ợ một cái, ngả người ra ghế, chỉ vào tôi bảo:
“Em đi tính tiền đi, dùng cái Thanh toán thân mật anh mở cho em ấy.”
Tôi hơi nhíu mày, tự nhiên thấy câu đó làm tôi rất khó chịu.
Bữa này vốn dĩ là tôi mời, anh ta nhắc tôi đi thanh toán thì tôi không ý kiến.
Nhưng anh ta cố ý nói thêm câu “dùng cái Thanh toán thân mật anh mở cho em” làm tôi cảm thấy rất kì cục.
Dù vậy tôi cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy cầm điện thoại đi thanh toán.
Cửa phòng không khép hẳn, còn hở một khe nhỏ.
Khi tôi quay lại thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Bạn cùng phòng tôi – Kim Lộ Lộ nói:
“Anh đối xử với Hạ Nhiên tốt ghê, còn mở Thanh toán thân mật cho cô ấy nữa.”
Anh ta cười khẩy hai tiếng:
“Thì cô ấy là bạn gái anh mà, không cưng chiều sao được.”
Nghe vậy tôi càng nhíu mày chặt hơn.
Ý anh ta nói cứ như tôi tiêu tiền của anh ta vậy.
Trong khi cái Thanh toán thân mật đó là mở bằng chính tiền của tôi.
Trước đó, anh ta còn bảo tôi tiêu xài hoang phí cần tiết chế lại, nói tôi nên tiết kiệm.
Tôi hơi khó hiểu:
“Nhưng ba mẹ em mỗi tháng cho em 8 triệu, em đâu cần tiết kiệm làm gì.”
Anh ta nghe xong mặt hơi vặn vẹo, ngừng một chút mới nói:
“Nhưng em cũng không thể xài hết sạch chứ… Ba mẹ kiếm tiền đâu có dễ, em không nghĩ cho họ sao?”
Anh ta lắc đầu:
“Đúng là con một nên không biết thương ba mẹ!”
Lời anh ta nói khiến tôi không vui lắm, nhưng nghĩ lại thì đúng là tôi tiêu tiền không có kế hoạch.
Thế nên tôi gật đầu, đồng ý với đề nghị của anh ta.
Mặt anh ta khi đó mới dịu xuống, rồi nói tiếp:
“Vậy thế này đi, sau này em đưa hết tiền sinh hoạt cho anh giữ, anh mở cho em hạn mức 4 triệu trên Thanh toán thân mật.”
“Còn lại 4 triệu để anh giữ giùm, tránh để em tiêu xài bừa bãi.”
Tôi vốn muốn để dành tiền mua quà cho mẹ, nhưng nếu cầm hết tiền trong tay chắc tôi lại tiêu sạch.
Nên tôi lại đồng ý để anh ta giữ giùm.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nói với người khác là cái Thanh toán thân mật đó thực chất là tiền của tôi.
Người ngoài nghe chắc tưởng tôi xài tiền của anh ta.
Tôi mặt nặng mày nhẹ đẩy cửa bước vào.
Thấy tôi vào, anh ta liền im bặt.
Không khí sinh nhật còn đang vui vẻ, tôi cũng không muốn cãi nhau trước mặt bạn bè.
Đợi mọi người về hết, tôi mới hỏi thẳng:
“Lúc nãy sao anh không nói rõ với mọi người là cái Thanh toán thân mật đó dùng tiền của em?”
“Nghe cứ như em đang xài tiền của anh vậy.”
Anh ta cười gượng:
“Trời ơi, em tính toán mấy chuyện này làm gì…”
“Anh không nghĩ nhiều thế đâu. Nhưng nếu em đã để ý thì lần sau anh giải thích rõ được chưa?”
Anh ta nói nghe chẳng có chút thành ý nào, cứ như tôi đang làm khó anh vậy.
Thấy tôi vẫn khó chịu, anh ta lại kéo tay tôi:
“Bé cưng, đừng giận vì chuyện nhỏ này chứ?”
“Anh xin lỗi mà, nếu em không vui thì giờ anh gọi điện cho từng đứa giải thích cho rõ nha?”
Anh ta làm bộ móc điện thoại ra gọi, tôi đưa tay cản lại.
“Thôi đi…”
Anh ta dừng lại:
“Cưng không giận anh nữa nha?”
Tôi gật đại cho xong, chẳng lẽ lại bắt anh ta gọi cho từng người giải thích chuyện này?