Chương 12 - Tiếc Thay Minh Châu Phủ Bụi Trần
Trước khi đi, nàng ấy tự tay đeo vào ngực Dịch An một miếng mặc ngọc màu xanh biếc chạm khắc hình hổ và văn long.
Nàng ấy mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy thương yêu:
“An Nhi ngoan của ta, Hiền nương nương chỉ còn mỗi thứ này.”
“Đứa trẻ ngoan, mau khỏi bệnh nhé!”
Chiều hôm đó, hoàng cung xáo động, hậu cung chấn động, chỉ vì Diệp Hiền phi ở Ngô Lệ cung mặc áo đỏ, cầm kiếm xông vào Càn Khôn cung.
Máu nàng ấy nhuốm xiêm y, toàn thân đầy thương tích, nhưng vẫn kề kiếm vào cổ Hoàng đế.
“Lục gia mưu phản, sao có ngày hôm nay của Bùi Chiêu ngươi. Lúc sinh thời, Lục lão Tướng quân một lòng chỉ mong giang sơn Đại Chu vững bền, mới liên kết với các thế gia khác, quỳ xin Tiên Hoàng, đưa ngươi lên ngôi vua. Giờ đây ngươi lại lấy tội mưu phản, làm nhục anh linh bao đời Lục gia. Hành vi như vậy, quả là hôn quân.”
“Hôm nay ta lấy mạng đền đáp, chỉ để minh oan sự trong sạch của Lục gia với thiên hạ.”
Nói xong, ngay trước mặt Bùi Chiêu, nàng ấy rút kiếm tự vẫn, máu nhuốm dài điện.
Tin tức truyền đến Tê Ninh cung, trống lục lạc trong tay Dịch An bỗng nhiên rơi xuống đất.
Ta ôm Dịch An mặt không biểu cảm, khóc đến tuyệt vọng:
“Dịch An, chúng ta khỏe lại nhé, bây giờ chúng khỏe lại được không? Đức nương nương đã đi, Hiền nương nương cũng đi rồi... A nương không đợi được nữa, không đợi được nữa...”
21
Cái chết của Diệp Như Uyển, nữ nhi của Định Quốc Công đã khiến triều đình chấn động tột cùng.
Nàng ấy là nữ nhi của trọng thần đắc lực, là hậu duệ của khai quốc công thần, là biểu tỷ của đương kim thánh thượng.
Cái chết của nàng ấy, như một lỗ kiến trên con đê nghìn dặm.
Trên Kim Loan điện, quần thần quỳ giữa điện, yêu cầu điều tra tận gốc vụ án này.
Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, nhưng cũng đành phải nhượng bộ, giao cho Lại bộ xử lý. Sau nhiều ngày điều tra, vẫn không có kết quả.
“Chuyện vốn định không thể điều tra rõ ràng, làm sao có thể tìm ra kết quả.”
Trong Tê Ninh cung, ta nhìn Dịch An đang luyện kiếm một mình ngoài viện, chỉ cảm thấy tuyệt vọng lan tràn vô tận từ trong lòng.
Cũng là một ngày như thế.
Như Uyển trong bộ cung phục lộng lẫy, nhìn Thục Phi đang dạy Dịch An luyện kiếm ngoài điện, cười tươi rạng rỡ:
“Thực ra, võ công của ta còn cao hơn Lâm Thanh Sương nhiều. Chỉ là phụ thân luôn nói: Lục đại lang ôn nhuận như ngọc, nhất định không thích nữ tử múa đao múa kiếm.”
Tất cả mọi thứ, dường như lại quay về Lục phủ năm đó.
Như Uyển chín tuổi thò đầu ra từ trên cây đào, gọi lớn:
“Mẫu thân, sau này con cũng muốn làm nhi tức phụ của Lục bá bá...”
Diệp Như Uyển, nữ nhi Diệp gia, từ lâu đã yêu say đắm công tử Lục gia - Lục Mạch Bình.
Cầm kiếm xông vào cung, máu nhuốm thềm điện dài.
Nàng ấy đã lấy thân mình làm chứng, để chiếu lệnh bách quan, trả lại sự trong sạch cho Lục gia.
22
Lục gia gặp nạn, Thẩm gia suy sụp.
Đức Phi đã đi, Hiền Phi cũng đã đi...
Những ngày ấy, ta lặng lẽ ngồi trong Tê Ninh cung, nắm chiếc lược gỗ đào - món quà của người xưa tặng, như thể đã khóc cạn hết nước mắt của cả cuộc đời này.
Ta không dám nhắc, không dám nghĩ.
Nhưng những gương mặt, những cái tên ấy cứ chập chờn trước mắt.
Máu me đẫm đìa đè nặng trong tim, chỉ để lại nỗi đau như vạn mũi tên xuyên tim.
Sau hai mươi năm trong thâm cung, lần đầu tiên Hoàng hậu thực hiện trách nhiệm của vị trí trung cung, bước vào Tê Ninh cung.
Nàng phụng mệnh Hoàng đế đến khuyên ta, khuyên ta vì Thẩm gia mà gượng dậy, khuyên ta vì Dịch An mà mạnh mẽ lên.
Chỉ vì ta đang giữ vị trí Quý phi, chỉ có đứng dậy được mới có thể giúp người trong lòng hắn ta sắp xếp ổn thỏa tiệc Trung thu sắp đến.
Người đến khuyên ta là Hoàng hậu.
Người khóc đến nỗi hoa lê đái vũ, liên tục nói lời xin lỗi cũng chính là nàng.
Nàng khóc mãi khiến lòng ta rối bời bất an.
Chớp nhẹ đôi mi đã khô rát, ta cùng nàng dạo bước trong Ngự Hoa Viên.
Gần đầu thu, cả hồ sen đang độ nở rộ, trong đó có một cây sen đơm đôi càng thêm rực rỡ.
Thấy ta đưa tay bẻ một trong hai bông sen, Hoàng hậu nhíu mày không hiểu: