Chương 4 - Tỉ Muội Song Bào Thai

Chương 4:

"Công chúa, một hồi phò mã sẽ trở lại, nô tỳ xin lui xuống trước đi."

Tỳ nữ Vinh Uyển đang túm lấy ống tay áo của ta, trước mắt ta là một mảng màu đỏ, nến long phượng đang cháy mạnh liệt.

Trong khi đó, ta đang mặc hỉ phục, ngồi trên chiếc giường cưới trải đầy những quả lựu và hồng khô.

Ta ý thức được mình đã trọng sinh.

Trọng sinh đến ngày ta và Tiêu Dật Hiên thành thân.

Ở kiếp trước ta sống bi thảm nên bắt đầu từ giờ phút này, và nếu ông trời đã cho ta cơ hội sống lại.

Ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ, nếu nhớ không lầm, chỉ còn khoảng nửa canh giờ nữa là Tiêu Dật Hiên sẽ trở về.

"Chờ chút." Tôi gọi Vinh Uyển trở lại, đi đến bên người nàng ấy nhỏ giọng dặn dò vài câu, trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng ấy, ta nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ chốc lát sau Vinh Uyển liền cầm lấy thứ mà ta muốn trở về, rồi bỏ nó vào rượu hợp hoan đang nằm trên bàn.

"Ngươi đi tìm Kỳ Du Lễ, hắn bây giờ hiện đang phòng trước, nhất thiết phải đem hắn tới đây, các ngươi cứ ở trong tối, nếu một hồi Tiêu Dật Hiên tiến đến, ta chỉ cần hô to không muốn, các ngươi liền vọt đến, có biết không?"

Vinh Uyển đi lên trước, nhẹ nhàng kiểm tra trán ta..

"Không có phát sốt a, làm sao đang êm đẹp lại nói lời mê sảng tới vậy."

Nàng ấy nói xong không quên đi ra ngoài.
Vinh Uyển chân trước vừa rời đi, Tiêu Dật Hiên đã đẩy phòng tân hôn mở ra một cách say xỉn.

Ta vô thức đứng dậy lui về sau mấy bước.

Sau khi người hầu đỡ Tiêu Dật Hiên rời đi, hắn ta lười giữ lại vẻ giả tạo, ánh mắt ngà ngà say từng bước hướng tới ta gần.

"Niệm Niệm, ngươi làm sao lại không đợi ta vén khăn hỉ, nhìn người như này có lẽ đã đợi không kịp a?"

Ta cố nén cảm xúc muốn mắng hắn, mở miệng cười:

"Chờ chàng lâu nên có chút đói."

"Lại đây, ngồi, chúng ta uống chén giao bôi này."

Hắn vỗ vỗ ghế, nhìn ta từ trên xuống như nhìn con mồi.

Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng mèo kêu.

Đây là ám hiệu của ta cùng Vinh Uyển.

Lúc này ta mới dám ngồi xuống một cách tự tin, nâng cốc rượu trong tay.

Một giây sau, ta đem chén rượu nặng nề mà lắc tại trên mặt đất: "Tướng quân thế nhưng là tại trong rượu hạ độc?"

Tiêu Dật Hiên bởi vì ta đập cốc mà sắc mặt tức giận: "Đêm tân hôn đập cốc rượu cho ai nhìn, so với Nhất Nhi, ngươi thật sự là kém xa!"

Ta cười lạnh một tiếng: "Tướng quân nói như vậy, ngươi so với Dạ Tần Tiểu vương gia, thậm chí không đạt được một phần ngàn, một công chúa cao quý như ta, không ghét bỏ ngươi chỉ vì ngươi từng là một hoà thượng hoàn tục thì thôi, nhưng ngươi bây giờ lại là ghét bỏ lại ta!”

Tiêu Dật Hiên ngơ ngác một chút, sau đó đứng dậy gắt gao nắm cằm của ta.

"Ngươi dám mạnh miệng, nhìn ta không......"

Ta lộ ra trong tay cây trâm, hung hăng đâm về phía sau lưng của hắn.

Hắn đau đến ư a một tiếng, lực trên tay lại tăng cường độ nặng hơn.

Ta cố nén đau nhức ý thức hướng về phía ngoài cửa hô lớn: "Không muốn a!"

Chỉ một cái chớp mắt, Vinh Uyển liền cùng Kỳ Du Lễ cùng lúc vọt vào.

Hai người bọn họ sắc mặt kinh hãi, Kỳ Du Lễ càng được đà tiến lên đem Tiêu Dật Hiên ném trên mặt đất.

"Ngươi dám đối với công chúa động thủ, đại nghịch bất đạo."