Chương 1 - Thược Dược

1

Chuyện nực cười nhất trên đời là ta vừa vào cung đã ngẫu nhiên được đày đến lãnh cung.

Quả nhiên là phù hợp với tác phong của vị hoàng đế điên theo lời đồn kia.

"Lệnh phi nương nương cũng đừng buồn, người phải biết có phi tần vừa mới cài trâm phượng đảo mắt đầu người đã bị tách làm đôi."

Thái giám dẫn đường giọng nheo nhéo, hai mắt híp lại. Coi như là lời an ủi ta nhưng nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng mà hắn nói quả thực có lý, so với việc ở dưới mí mắt của tên hôn quân tàn bạo độc ác, không bằng ở trong lãnh cung còn có thể sống thêm vài năm.

Ta đẩy cánh cửa bằng gỗ lim cũ kỹ ra, một con nhện nhảy lên mu bàn tay ta.

Ta dùng tay đập chết nó rồi hất xuống đất.

Còn tốt, trong phòng có dấu vết được dọn dẹp qua, thậm chí sạch sẽ đến mức khác thường.

Không giống như đã lâu không có người ở.

Hoặc cũng có thể phi tử cuối cùng rời đi chưa bao lâu......

Nghĩ đến đây, ta ôm lấy cánh tay chợt rùng mình.

2

Đêm cuối thu, gió nhẹ mát lạnh.

Ta rúc vào chăn, quấn mình như bánh chưng.

Chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của cánh cửa sổ giấy, rồi "Két" một tiếng, cửa chính của cung điện mở ra.

Tim ta chợt đập mạnh, lại nhớ đến những lời đồn về lãnh cung.

Linh hồn của những người chết oan sẽ hóa thành oán khí trở thành nữ quỷ.

Không thể nào, không thể nào, ta chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, họ muốn đối phó cũng không nên đến đối phó ta chứ.

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng cơ thể ta không thể ngừng run rẩy.

Hình như có tiếng bước chân đang đến gần.

Ta mở mắt ra, lấy hết can đảm bước ra cửa dò xét.

Dưới ánh trăng, có bóng lưng của một nữ tử.

Có thể ở trong lãnh cung này, chỉ có một người bị giáng chức là ta, không có cung nữ nào khác.

3

"Muội muội tha mạng, không phải ta cố ý chiếm nhà của muội, ta chẳng qua chỉ là một phi tần bị vứt bỏ mới tới đây thôi."

Nhìn nàng ấy vẫn đi về hướng này, ta quỳ ngay trước cửa dập đầu nàng ấy ba lần.

Con quỷ kia có vẻ do dự, đứng hình tại chỗ.

Ta nhắm tới cây đèn cầy bên cạnh, châm lửa tim đèn thắp sáng, bên trong phòng lập tức sáng bừng.

Ma quỷ sợ ánh sáng, ta cá là nàng ấy sẽ không dám lại gần.

"Ngươi mới tới?"

Ngay cả giọng nói của nữ quỷ tóc đen cũng kỳ quái vô cùng, không thể phân biệt được nam hay nữ.

Ta to gan nhìn lại, cũng không m.á.u tươi đầm đìa như ta tưởng tượng.

Ngược lại, xinh đẹp dịu dàng.

Phi bạch* xanh thẫm treo lơ lửng trên đầu vai của nàng, theo động tác nàng nghiêng đầu liền rơi xuống đất.

(*Phi bạch (披帛): là dải lụa hay vắt trên hai tay khi mặc đồ cổ trang ạ)

Ánh nến chiếu sáng gò má của nàng, sống mũi cao, ngũ quan trắng nõn.

Là một nữ tử anh khí tinh xảo, ngay cả son môi cũng được thoa rất mịn.

Trông không giống nữ quỷ chút nào.

4

Hóa ra ở địa phương rách nát này, không chỉ có mình ta.

Ta lúng túng phủi bụi giữa hai đầu gối, ra hiệu mời nàng ấy ngồi xuống.

"Muội tên là gì? Ta tên Ninh Vọng Thư."

"Thược Dược." Nàng ấy không chút biểu cảm nhìn ta, lông mi hẹp dài run rẩy, như không muốn nói chuyện với ai.

"Tên thật là dễ nghe, muội trông cũng rất xinh đẹp, giống như một bông hoa thược dược vậy."

Ta cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình, muốn thân thiết cùng nàng ấy nhiều hơn.

Bởi vì lãnh cung này quá lạnh lẽo, thật không dễ dàng mới gặp được một người mà không phải quỷ, ta phải tạo quan hệ tốt với nàng ấy.

"Vậy à? Cảm ơn." Nàng bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

Ta ngẩn người, không để ý tới giọng nàng ấy thì chắc chắn Thược Dược là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng gặp trong đời.

Trời ạ, ngay cả người điên kia cũng không muốn một mỹ nhân xinh đẹp như vậy sao?

5

Nàng ấy không nói cho ta biết lý do tại sao lại bị nhốt vào đây, nhưng ta đoán chắc cũng giống như ta thôi.

Nàng ấy im lặng một lúc rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, đầu ngón tay vuốt ve đường vân của vòng ngọc, nhìn rất cẩn thận.

"Muội thích sao? Ta cho muội."

Hóa ra chiếc giường này sạch sẽ như vậy là vì ta đã chiếm giường của Thược Dược.

Ta kéo nàng ấy vào bên trong ngủ, còn ta nằm bên cạnh nàng, vừa nói vừa đưa tay giúp nàng cởi y phục.

Nàng ấy đột nhiên giống như mèo bị giẫm phải đuôi, gắt gao giữ lại y phục của mình. "Không cần, bên cạnh còn có một phòng khác, ta ở bên đó."

Ta thấy nửa bên mặt nàng ấy đỏ bừng, có lẽ nàng ấy là một cô nương da mặt mỏng. Cũng đúng, nào có như ta tùy tiện mời người khác ngủ cùng.

"Vậy ngày mai gặp, muội nhất định phải tới chơi với ta, nhất định đấy."

Khi nàng ấy đi, ta còn nắm chặt tay áo nàng ấy, lưu luyến không thôi.

6

Sáng sớm, sau khi tỉnh dậy vì lạnh, ta chợt nhớ ra tối qua mình có đồng bạn mới.

Nhưng sau khi mở cửa phòng, lòng vòng ở hậu viện hoang vắng một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng nàng ấy.

Nếu không phải chiếc vòng trên tay ta thực sự biến mất, có lẽ ta đã nghĩ đêm qua chỉ là một giấc mộng.

Nhưng nàng ấy đã đi nơi nào, chẳng lẽ còn có thể tùy ý rời khỏi cung sao?

Cả ngày không gặp nàng ấy, buổi trưa đưa cơm tới bị trộn lẫn đầy sỏi, ban đầu ta không thèm để ý, nhưng khi hoàng hôn chiếu xuống bóng lưng ta, nỗi uất ức trong lòng mãnh liệt trào ra.

Lúc đầu ta bị ép vào cung làm nô tì, kết quả ngày hôm đó có tú nữ c.h.ế.t nên ta được yêu cầu thay thế nàng ta, cuối cùng lại thành ra như vầy.

Ta nhớ a nương, nhớ con chó Tiểu Hoàng ở cửa thôn.

"Ta muốn về nhà..."

Ta ôm đầu gối tựa vào gốc cây hoa hòe đã chết khô trong sân, không khỏi nghẹn ngào.

Đúng lúc Thược Dược bước vào cửa, bốn mắt nhìn nhau.

Bỗng nhiên ta nín khóc mỉm cười.

"Muội đã về rồi."

Cũng không để ý nàng ấy cầm thứ gì trong tay, ta trực tiếp xách gấu váy lên lao về phía nàng ấy, ôm thật chặt, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất trong cuộc sống tương lai tĩnh mịch của ta.

"Hu hu hu, muội đã đi đâu, sao giờ mới tới."

Ta lau nước mắt, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên người nàng ấy.

Là mùi hương làm người ta yên lòng.

"Ta... chẳng qua ở sau núi hái mấy bông hoa dại." Thược Dược căng cứng người, nửa ngày mới chậm rãi đưa tay ra vuốt ve lưng ta, giống như vuốt ve mèo con.

Đúng là phía sau lãnh cung này thực sự có một ngọn núi.

Có lẽ...... ta có thể dẫn theo Thược Dược cùng nhau lén chạy ra ngoài.

"Nhưng mà phía sau núi kia chôn rất nhiều thi thể, ta cũng là quá buồn chán nên thừa dịp thị vệ không có ở đây mới len lén chạy ra ngoài."

Ngay lúc ta đang định mở miệng, nàng ấy nắm lấy cổ tay ta, nói giọng khàn khàn, trong ánh mắt dường như ẩn giấu một ao nước lạnh lẽo.

"Tỷ tỷ, chúng ta mà không nghe lời cũng sẽ bị chôn trên núi đó."

7

Nàng ấy vừa nói xong chữ cuối cùng thì cửa cung bị gió mạnh thổi bay đóng lại.

Ta lại bị dọa đến run rẩy, níu lấy cổ áo Thược Dược, rúc vào trong ngực nàng.

Trong lúc tiếp xúc, ta vô tình chạm vào ngực nàng ấy.

Ta vừa sợ hãi vừa cảm thấy tiếc thay cho mỹ nhân này.

Sao lại bằng phẳng như vậy...

Nàng ấy có vẻ hơi tức giận, nắm lấy cổ tay ta nhấc lên khiến hai chân ta gần như tách khỏi mặt đất.

Lúc này ta mới phát hiện nàng ấy cũng rất cao nha.

"Ta không phải cố ý chạm vào muội, ai bảo muội dọa ta? Hơn nữa, chúng ta đều là nữ tử, chạm chút thì có sao đâu."

"Không thì ta cũng cho muội chạm này, tới đi." Ta cây ngay không sợ chết đứng, còn chủ động đến gần nàng ấy.

Sắc mặt Thược Dược thay đổi, đột nhiên trong miệng lầm bầm một câu sau đó luống cuống đi vào trong phòng.

Nàng ấy bỏ lại ta ngoài cửa, dù ta gõ bao nhiêu lần cũng không đáp lại.

Cho đến khi ta phát hiện trong lòng bàn tay có một vệt máu đỏ tươi.

8

Ta một cước đạp tung cửa phòng, quả nhiên có vài giọt máu trên mặt đất.

Nàng ấy cuộn tròn trong tủ quần áo bằng gỗ lim cũ kỹ, trán toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về ta càng cảnh giác hơn.

"Muội bị thương..." Ta định đến gần nàng ấy, nhưng đi được hai bước mới nhớ ra nàng ấy vẫn còn tức giận.

Thế là ta rút chiếc khăn tay trong tay áo ra đưa cho nàng.

"Ta sẽ không chạm vào muội, muội tự mình lau đi."

Chẳng lẽ là hôm nay lẻn ra ngoài, bị phát hiện rồi bị phạt?

Ta không tiện hỏi nàng lý do, chỉ là hơi lo lắng không biết vết thương có bị nhiễm trùng hay không.

Đôi bàn tay mảnh khảnh xanh xao đó nhận lấy nhưng trong nháy mắt lại ném xuống đất.

"Hừ, cả ngươi cũng ghét bỏ ta." Giọng Thược Dược trở nên khàn khàn, ngữ khí càng trầm hơn.

"Chẳng qua là ở chỗ này có mỗi ta là người sống duy nhất, cho nên ngươi mới chịu nói mấy câu với ta..." Nàng còn chưa nói xong, không chịu được mà ngã sang một bên.

Ta nhanh chóng tiến đến ôm nàng ấy, phải mất mười phần sức lực mới đưa được nàng ấy lên giường nhỏ.

Ở trong viện đốt lên một đống lửa, lấy một cái chum đựng nước đem đi đun nóng rồi mang vào lau trán cho nàng.

Nàng ấy bị sốt đến mê man.

Ta cởi cổ áo của nàng ra, nhưng cởi đến xương quai xanh thì lại dừng.

"Ta ghét bỏ muội ? Ta còn ước gì có thể dính trên người muội đây. Là chính muội không muốn ta chạm vào còn gì, đáng ghét..." Ta vừa giúp nàng lau đi vết máu vừa lẩm bẩm một mình.

9

Ta nằm xuống trước giường của Thược Dược ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, ta chỉ thấy ánh mắt trong suốt của mỹ nhân đang nhìn ta chằm chằm.

"Hôm qua, có phải muội lẻn ra ngoài nên bị phạt đúng không?" Ta không nhịn được hỏi nàng ấy.

Nàng ấy ngẩn người một chút, cúi đầu không nói gì.

"Muội có muốn chạy thoát khỏi đây không? Thược Dược." Ta tiếp tục hỏi.

Suy cho cùng, không ai muốn bị mắc kẹt trong khoảng sân nhỏ đổ nát này mãi mãi, đây đúng là cuộc đời phải chịu nỗi cô độc.

"Chẳng lẽ ngươi có biện pháp? Tỷ tỷ, ngươi muốn chạy trốn?" Thược Dược vừa mở miệng nghe như tiếng quạ kêu, có vẻ hơi phá phong cảnh.

Nếu như bị phát hiện thì cũng chỉ bị đánh một trận, có thể thử một lần, dù sao thân thể của ta cũng có thể chịu đựng được.

"Tỷ mang muội cùng chạy trốn, được không?" Ta nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Thược Dược, đôi mắt sáng ngời.

"Nghe đồn Hoàng thượng điên kia tàn bạo độc ác, giết người như ngóe, nếu chúng ta nán lại ở trong cung, xác định là sẽ không sống được bao lâu."

Một nam nhân có thể tàn nhẫn sát hại cả mẹ ruột và huynh đệ của mình, so với ác quỷ còn kinh khủng hơn.

Sau khi Thược Dược im lặng một lúc, nàng mới khoan thai mở miệng.

"Tỷ tỷ nói đúng, hắn quả thực là một người điên đáng sợ."