Chương 13 - Thứ Tình Yêu Chẳng Chút Giá Trị Nào
"Gia sản, vậy con cũng có phần, con là con trai mẹ, mau đưa phần của con cho con."
Tôi phì cười một tiếng.
Tôi lạnh lùng nói: "Con trai ngoan của mẹ, con quên rồi sao, mẹ và con không có quan hệ, mẹ con là Lục Phương Nhu."
Con trai cả người cứng đờ tại chỗ, trên mặt lộ rõ vẻ hối hận sâu sắc.
Hắn xấu hổ tức giận, hung hăng đe dọa tôi: "Tôi là con trai mẹ, mẹ nhẫn tâm nhìn tôi sống khổ cực không có tiền sao? Còn cả cháu trai của mẹ nữa, mẹ cũng không quan tâm à?"
"Nếu mẹ không đưa tiền, tôi sẽ không để yên đâu."
Tôi nhìn con trai với đầy thất vọng, thật không ngờ mình đã sinh ra một kẻ cầm thú như vậy
Sau khi con gái đi, tôi đã linh cảm con trai sẽ đến đây gây rối nên đã đặc biệt chuẩn bị vệ sĩ.
Con trai vừa định động thủ với tôi đã bị vệ sĩ đè xuống đất đánh cho bầm dập mặt mày, cuối cùng hắn bỏ chạy không ngoảnh lại.
Vài ngày sau, con dâu và con trai ly hôn.
Con dâu nghe nói con trai tìm tôi đòi tiền còn muốn đánh tôi, lập tức sợ hãi ly hôn với con trai.
Con dâu sợ hãi nói: "Hôm nay dám đánh mẹ, ngày mai sẽ dám đánh con, loại đàn ông này không thể lấy."
Nói xong, con dâu dắt cháu trai cúi đầu xin lỗi tôi: "Mẹ, con xin lỗi, mẹ là một người mẹ chồng tốt nhưng con lại không phải một người con dâu tốt, hôm nay ly hôn cũng coi như là báo ứng."
Tôi nhìn con dâu xách vali nặng nề, dắt cháu trai đi xa dần, thở dài, chuyển cho con dâu năm mươi vạn.
Cứ coi như là tình nghĩa mẹ chồng nàng dâu, món quà chia tay cuối cùng.
Sau khi con trai cùng con dâu ly hôn, con trai ngày ngày mượn rượu giải sầu.
Cố Xuyên Trạch về nhà lạnh lùng nói hắn vài câu, con trai liền phát điên, đánh Cố Xuyên Trạch đến thừa sống thiếu chết, miệng không ngừng chửi rủa.
"Ông còn dám trách tôi, nếu không phải năm đó ông phát điên, nhất quyết phải đăng ký kết hôn với Lục Phương Nhu thì tôi có thể ra nông nỗi này không?"
"Lục Phương Nhu ả đàn bà đê tiện đó, từ khi bà ta vào cửa, cả nhà đều tan nát, mẹ cũng đi rồi."
"Là ông đã bỏ rơi mẹ, mẹ đối xử với ông tệ ở điểm nào, tôi bỏ vợ bỏ con, chẳng phải học theo ông sao."
...
Cố Xuyên Trạch vốn đang giãy giụa, nghe mấy câu này, lập tức buông xuôi, ngã vật ra đất, trên mặt lộ rõ vẻ hối hận.
Đợi con trai tỉnh táo lại, Cố Xuyên Trạch đã nằm trong vũng máu.
Con trai hoảng hốt đưa Cố Xuyên Trạch đến bệnh viện.
Một năm trở lại đây, tinh thần Cố Xuyên Trạch thường xuyên bị giày vò, chức năng cơ thể không bằng trước, giờ lại bị con trai đánh trọng thương, trực tiếp bị bác sĩ đưa ra thông báo bệnh nguy kịch.
Cố Xuyên Trạch sau khi biết được chuyện này, nói muốn gặp tôi lần cuối.
14
Tôi đến bên giường bệnh của Cố Xuyên Trạch, nhìn khuôn mặt hốc hác của ông, không còn chút phong thái của vị giáo sư Cố nữa, trong lòng tôi có chút phức tạp.
Cố Xuyên Trạch nhìn thấy tôi, đôi mắt đục ngầu sáng lên.
Hắn giơ tay lên, muốn nắm lấy tay tôi, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của tôi, cuối cùng lại sợ hãi buông xuống.
"Thư Vy, là tôi có lỗi với em."
Khuôn mặt Cố Xuyên Trạch đầy vẻ hối lỗi.
Tôi gật đầu.
Tôi không phủ nhận điều này, đúng là Cố Xuyên Trạch có lỗi với tôi.
Vẻ hối lỗi trên mặt Cố Xuyên Trạch càng đậm.
Hắn nằm trên giường bệnh, thở hổn hển.
"Chuyện đăng ký kết hôn, tôi đã lừa bà."
"Nhưng tình yêu tôi dành cho bà là thật."
Tôi lạnh nhạt nhìn Cố Xuyên Trạch, Cố Xuyên Trạch chăm chú nhìn tôi, muốn nghe câu trả lời của tôi trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Tôi mở miệng, ánh mắt Cố Xuyên Trạch lập tức tối sầm lại.
Tôi lắc đầu: "Ông không yêu tôi."
"Nếu ông cố chấp cho rằng đó là tình yêu."
"Thì thứ tình yêu của ông, chẳng có giá trị gì."
Tình yêu của Cố Xuyên Trạch là giam tôi trong bếp, nấu những món hắn thích ăn, là giam tôi trong nhà, sinh con đẻ cái cho ông, quán xuyến việc nhà.
Nhưng hắn không hề để ý, tôi cũng có một tâm hồn tỏa sáng.