Chương 39 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA
Cảm giác lại ra tòa lần nữa sau mấy tháng không thể giống nhau nhưng giống nhau là trong lòng cô vẫn bình tĩnh như trước.
“Thưa chủ tọa phiên tòa, thấm phán và hội thẩm nhân dân. Theo quy định tại điều 32 Bộ luật tố tụng hình sự nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Công ty Luật Sùng Dương nhận sự ủy thác của đương sự Tống Lê cử tôi là luật sư bào chữa cho đương sự Tống Lê có mặt tại tòa bào chữa theo luật định.”
“Trước khi tham dự phiên tòa theo quy định của pháp luật tôi đã nghiên cứu bản cáo trạng của Viện Kiểm sát nhân dân quận Triều Dương thành phố Du về vụ án này. Xem xét hồ sơ tài liệu, gặp thân chủ và thẩm vấn các nhân chứng có liên quan, hiểu rõ về các tình tiết liên quan đến vụ án này.”
“Luật sư phản đối việc Viện kiểm sát nhân dân quận Triều Dương của thành phố Du cáo buộc thân chủ Tống Lê của tôi tội cố ý giết người bằng dao dẫn đến cái chết của Cam Can. Và cho rằng bằng chứng hiện có còn có nhiều nghi vấn và không đủ để chứng minh đương sự của tôi đã giết chết Cam Can.
Tiếng luật sư biện hộ trầm ấm bình tĩnh vang lên trong khuôn viên của phiên tòa.
Luật sư là Tống Y sắp xếp cho Tống Lê, người anh chọn cho cô chưa bao giờ sai. Nhưng từ khi bước lên tòa cô như đi vào cõi thần tiên. Thẩm phán và luật sư nói gì cô không hề nghe cẩn thận.
Vụ án này đến trước khi mở phiên tòa đều không có chứng cứ gì có thể thay đổi. Thật ra Tống Lê cũng hiểu, .
Không thể cãi lại chứng cứ, mặc dù biết là giả cũng không có gì có thể chống lại.
Nhưng cô không cam lòng cũng không hiểu, rốt cuộc kẻ điên Cam Can đã lên kế hoạch từ trước kéo cô cùng chết với y, hay là ai hận cô đến tận xương phải mượn đao giết người.
Mãi đến khi luật sư đưa ra điểm đáng ngờ rất mạnh, Tống Lê mới ngẩng đầu không thể tin nhìn chằm chằm những người trên tòa án.
“…. Về thời gian tử vong của Cam Can. Báo cáo pháp ý viết là chín giờ mười lăm tối ngày 9/2 nhưng trong một báo cáo khác lại viết rất rõ ràng nhát dao đầu tiên tạo ra vết thương trí mạng của Cam Can là mười giờ mười lăm buổi tối hôm đó, cách vết dao cuối cùng sáu tiếng đồng hồ.”
“Sự khác biệt một giờ trong báo cáo khám nghiệm tử thi đủ để khiến một người đã chết mãi mãi chết trong sự tiếc nuối, một người còn sống bị bỏ tù một cách sai trái và đủ khiến kẻ sát nhân không bị trừng phạt. Và điều này thể hiện cho một bảng cáo trạng phạm phải một sai lầm cấp thấp. Làm cho cả thế giới pháp y đều cảm thấy hổ thẹn!”
Luật sư kìm chế sự tức giận và tiếp tục bình tĩnh bào chữa cho Tống Lê.
“Từ báo cáo khám nghiệm tử thi mới này có thể thấy rằng vết thương trí mạng trên người của Cam Cam có tám chỗ, từ 10 giờ mười lăm ngày 9/2 đến rạng sáng 4 giờ ngày hôm sau. Mà tại ngày xảy ra án mạng từ mười giờ mười lăm đến rạng sáng bốn giờ bị cáo đều không có thời gian đi dùng dao giết người, có bằng chứng chính xác có thể loại trừ hiềm nghi phạm tội của bị cáo.”
Luật sư lấy theo dõi ra chứng minh chín giờ hai mươi sáu phút Tống Lê đã rời khỏi hiện trường vụ án. Nhưng từ đó về sau thì lại không chứng minh được cô ở đâu.
Thẩm phán hỏi có nhân chứng có thể chứng minh cô không ở hiện trường vụ án không, Tống Lê mới gặp lại Hứa Từ sau nhiều ngày như vậy.
Những ngày gặp nhiều khó khăn vừa qua cô không khóc nhưng khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh hốc mắt cô đỏ lên.
Anh mặc bộ âu phục màu xám, thắt cà vạt cẩn thận tỉ mí, áo trắng bên trong sạch sẽ phẳng phiu. Anh không khác gì ngày xưa, ánh mắt đạm mạc xa cách ngay cả nụ cười trên môi cũng lạnh lùng.
Nhưng anh gầy đi rất nhiều. Anh vốn cao gầy lúc này nhìn đường nét trên gương mặt anh càng sâu hơn một chút.
Anh không mặc kiểm phục nữa, nhưng ngồi ở vị trí nhân chứng vẫn khiến cho người ta có cảm giác áp bức vô hình.
Hứa Từ không nhìn cô, như không quen biết, chỉ hơi gật đầu với thẩm phán và luật sư theo tính lễ phép.
Tống Lê lúc này mới chú ý, nhân viên công tố hôm nay có những gương mặt cô quen thuộc, Trình Dư Hoan và Tiểu Phan đều ở đây.
Người đang ngồi ở bàn thư ký Tiếu Tiêu còn đưa mắt nhìn cô lặng yên không tiếng động hơi mỉm cười với cô như là đang thay Hứa Từ trấn an cảm xúc của cô.
Cô không tứ cố vô thân. Khi tất cả mọi chứng cớ đều bất lợi đối với cô, còn có những người này thay cô lấy lại công đạo.
Tống Lê gần như nhanh chóng di dời tầm mắt cố gắng căng mắt để mình không chật vật.
Hứa Từ là nhân chứng về thời gian của cô.
Thẩm phán hỏi
“Nhân chứng Hứa Từ, anh có thể chứng minh chính xác ngày xảy ra vụ án bị cáo Tống Lê không ở hiện trường vụ án không?”
“Mười giờ mười lăm ngày xảy ra vụ án, Tống Lê đang ở cùng chỗ với tôi.”
Thẩm phán:
“Từ mười giờ mười lăm tối đến bốn giờ sáng ngày hôm sau bị cáo ở cùng một chỗ với anh phải không?”
Hứa Từ
“Nếu nói nghiêm túc thì từ mười giờ mười lăm đếm hôm trước đến năm giờ bốn mươi sáng hôm sau chung tôi ở cùng một chỗ, liên tục đến khi Tống Lê bị bắt.”
Thẩm phán:
“Từ mười giờ mười lăm đến năm giờ sáng, hai người đã làm gì?”
Đây là một căn cứ chính xác
Mọi người thấy vẻ mặt Tống Lê thay đổi, Hứa Từ im lặng hai giây, tất cả mọi người vì thay đổi nhỏ này mà nhìn Hứa Từ.
Hai giây qua vẻ mặt người đàn ông cũng không thay đổi, giọng rất bình thường
“Làm tình!”
Thẩm phán
“Từ mười giờ mười tối đến năm giờ sáng hôm sau?”
Hứa Từ gật đầu
“Đúng.”
Thẩm phán
“Trong thời gian này hai người có làm gì khác không?”
Hứa Từ mặt không đổi sắc:
“Nếu thay cô ấy lau mồ hôi và đổi tư thế mới tính là làm việc khác thì có.”
Lúc này ngay cả thẩm phán vẻ mạt cũng bắt đầu hơi khác.
Tống Lê có thể tưởng tượng được khi anh nói ra những lời này mấy người Tiểu Phan trong lòng kích động như thế nào nhưng lại ngại trường hợp nghiêm túc mà cố gắng khắc chế.
Chỉ là căn cứ chính xác Hứa Từ đưa ra chưa đủ. Luật sư lại mang đến video theo dõi của câu lạc bộ đêm.
Camera ở cửa ra vào cho thấy đúng là mười giờ tối Tống Lê đến câu lạc bộ đêm, rạng sáng năm giờ sáng bị Hứa Từ ôm ra ngoài.
Bởi vì quần áo của cô không có cách nào mặc lại cho nên anh dùng áo khoác bọc kín cô. Nếu có người nghi ngờ theo dõi người trong video có thể tạo giả nhưng bên trong phòng cũng có camera theo dõi thì không thể giả.
Niếp Trung Thành đặt bẫy Hứa Từ cũng hao tổn tâm cơ, chuốc thuốc, còn đặt cameras trong phòng.
Sự thật chứng minh Hứa Từ nói là chính xác.
Đêm đó đúng là cả đêm họ đã làm tình ở trong phòng. Tống Lê không có thời gian đi giết người.
Sau đó luật sư lại đưa ra mấy điểm đáng ngờ, vết máu trên găng tay da, sợi tóc tìm được trên người Cam Can và dấu vân tay trên dao.
Mất nhiều thời gian, phiên tòa này thẩm phán thẩm vấn gần bốn năm tiếng mới châm dứt, nhưng lại xử lý sạch sẽ lưu loát.
Tống Lê được chứng minh trong sạch được thả ngay tại tòa.
Nhưng vụ án vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn, luật sư chuẩn bị khởi tố hai người khác: tạo giả báo cáo khám nghiệm tử thi, hối lộ pháp y và người hành hung thật sự của vụ án.
Chuyện này vẫn cần Tống Lê phải phối hợp.
Hứa Từ chờ cô bên cạnh. Tống Lê thấy chỉ nghe hai câu đã chạy đến trước mặt anh. Hứa Từ ôm cô vào lòng
“Hứa Từ.’
Cô ôm chặt anh không buông tay. Hứa Từ như lúc đầu giả vờ giả vịt xoa hai cái
“Em gầy đi.”
Tống Lê ngẩng đầu
“Eo nhỏ đi một chút.”
Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, mấy người Tiểu Phan lái xe quay về viện kiểm sát, bảo họ đi cùng.
Hứa Từ cúi đầu hỏi cô
“Đi không?”
Trong chốc lát bị phóng viên ngăn lại không tốt nhưng xe của viện kiểm sát có thể che giấu rất tốt. Ra khỏi phòng xử án quần chúng không ít.
Tống Lê nhớ đến những lời anh nói trên phiên tòa, hơi lo lắng
“Hứa Từ lãnh đạo có thể cách chức anh lần nữa không?”
“Ừ”
“Mặc dù đi câu lạc bộ là một phần của hành động nhưng lãnh đạo cũng phê cho anh đùa phụ nữ ở đó.”
Tống Lê hơi nhíu mày
“Hơn nữa, phụ nữ này lại laf ngôi sao. Tin này truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt. Hôm nay không chừng anh sẽ lên trang nhất, tin hot. Kiểm sát trưởng của Việm kiểm sát nhân dân quận Triều Dương chơi gái ở câu lạc bộ đêm, thân phận của cô rõ ràng chính là điểm mấu chốt để cho tin tức thu hút người quan tâm.”
Hứa Từ phối hợp nói với cô
“Mai em đến UC làm đi”
Anh kéo Tống Lê đi ra ngoài Tiểu Phan đã dừng xe trước cửa.
Trình Dư Hoan vẫn phải ở lại tòa, không được về nhanh như vậy.
Tống Lê bước lên xe còn chưa đóng cửa Hứa Từ đã ấn đầu cô xuống hôn.
“Còn có một cách khác để giải quyết vấn đề này.”
Không muốn lên tiêu đề lại tránh anh bị cách chức, còn có cách giải quyết tốt.
Tống Lê nháy mắt mấy cái
“Cách gì?”
“Gả cho anh”
Hứa Từ gục đầu trên cổ cô hơi thở anh phải vào da thịt khiến cô tê dại.
“Chúng ta kết hôn, chính là hợp pháp.”