Chương 35 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA
Khi Tống Lê bị anh đẩy vào tường đưa lên cao trào cả người đều co rút. Hứa Từ không rút d/ư/ơ/n/g v/ậ/t ra khỏi người cô, ngược lại đâm sâu hơn.
D/ư/ơ/n/g v/ậ/t có vẻ như không hề có xu thế mềm xuống, vẫn cứng rắn như kim cương từng luồng t/i/n/h d/ị/c/h vẫn đang phun ra, nóng đến mức vách tử cung của cô đều nóng rát.
Tống Lê hoàn toàn không còn sức lực, bị anh ôm đến sô pha cũng không có chút cảm kích nào. Trước mắt cô là ngọn đèn mờ ảo và sô pha làm bằng da, đều khiến cho Tống Lê nhớ đến đêm khai trai của Hứa Từ chín năm trước kia. Không uống thuốc kích dục cũng hung ác giống như một con sói, hoàn toàn không biết chừng mực rong rổi trên người cô, hận không thể nuốt cô vào người mình.
Khi d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh một lần nữa bắt đầu co rút, Tống Lê lại chống lại ánh mắt nóng rực của Hứa Từ ánh mắt vi diệu của anh giống như cũng đang nhớ lại chuyện đêm hôm đó.
Bóng tối bao phủ một phần đáy mắt của anh.
Hứa Từ cắn vú cô đồng thời hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất của cô khuấy động trong cơ thể cô.
“Em nhớ không? Anh đã từng làm tình với em như vậy?”
Dùng tiểu huyệt của cô để thư giải một lần, cảm giác giày võ đã tan đi không ít nhưng vẫn luyến tiếc chấm dứt. Hứa Từ đè lên người cô để đ*t cô, giọng anh đặc biệt khàn, trầm thấp gợi cảm
“Chín năm trước anh đã từng làm tình với em như vậy, nhớ không?”
Tống Lê đỏ mặt hỏi
“Nhớ, nhớ rõ…”
“Phải không?”
Một tay anh vuốt ve b/ầ/u n/g/ự/ccô, lưỡi thì liếm liếm phía sau tai cô, đầu lưỡi giảo động khiến cô bị kích thích không chịu được, ôm anh chặt chẽ hơn, tiểu huyệt cũng càng co rút nhiều hơn chặt đến nỗi anh đổ mồ hôi.
“Anh nghĩ em đã quên nên khi đi mới quyết tuyệt như vậy.”
Anh nắm cằm cô, khi bốn mắt nhìn nhau cả người Tống Lê run lên muốn tránh nhưng đã không còn kịp nữa. Hứa Từ nắm chặt eo cô thẳng lưng đâm vào sâu nhất trong cô. Tiểu huyệt của cô theo phản xạ cắn chặt chẽ ôm lấy d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh anh muốn rút ra cũng không rút ra được.
Nhanh đến mức tận cùng khoái cảm đến thiếu chút nữa khiến anh bắn tinh.
Ánh mắt của Hứa Từ nhìn cô tràn đầy ham muốn t/ì/n/h d/ụ/c, giọng khàn khàn đầy quyến rũ
“Đêm nay sẽ khắc sâu ấn tượng thêm một chút nữa….”
Tống Lê lắc đầu
“Không… từ bỏ…”
“Vừa rồi ai nói muốn ở lại? Không còn có cơ hội đổi ý.”
Hứa Từ chịu đựng đau ra vào cơ thể cô, tiểu huyệt của cô hút chặt lấy anh giống như hút cạn linh hồn của anh. Mà phản ứng của Tống Lê thoạt nhìn cũng không hơn gì anh, anh hơi động một chút cô đã bắt đầu phát run.
Anh không quên hôn lên những nơi mẫn cảm của cô khiến cho cô thả lỏng, cổ cô, đầu vú và eo cô, thậm chỉ sau gáy cô anh đều dùng tay vuốt ve không ngừng sau đó mới hôn lên môi cô quấn quýt với đầu lưỡi mềm mại của cô.
Giọng Hứa Từ khàn khàn cực kỳ
“Nhớ kỹ anh yêu em đến như thế nào, muốn khiến cho em chết dưới người anh, em sẽ không nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em.”
Đàn ông nhớ đến nợ cũng không kém gì phụ nữ.
Anh quyết tâm để Tống Lê ấn tượng khắc sâu hơn. Để lại trên sô pha một đám dâm dịch.
Như vậy còn chưa đủ, Hứa Từ túm mắt cá chân của cô, Tống Lê cúi người trên sô pha, đầu vú ma sát với lớp da của sô pha mang đến từng trận khoái cảm.
Vốn Hứa Từ quỳ trên mặt đất muốn đi vào từ phía sau cô nhưng sau khi cắn mấy cái lên mông cô thì anh lại nâng mông cô lên cao, cúi người nhẹ nhàng làm khiến cô không chống đỡ được, gục đầu trên sô pha nức nở. Tiểu huyệt đáng thương của cô bắt đầu đón ý nói đùa với tốc độ ra vào của anh, tiết ra chất lỏng trong suốt.
Tống Lê suýt chút nữa ngất xỉu, miệng vẫn gọi tên anh, trong tiếng nức nở mang tiếng cầu xin tha thứ
“Hứa Từ…”
Anh mạnh mẽ ra vào vài lần xong để d/ư/ơ/n/g v/ậ/t trong người cô bắt đầu bắn tinh, tiểu huyệt đã lầy lội không chịu được, rất nhiều t/i/n/h d/ị/c/h theo quán tính ra vào của anh trào ra ngoài nhỏ thành giọt tí tách tí tách trên mặt đất.
Hứa Từ ôm cô trở lại sô pha đè lên người cô đầu lưỡi ấm áp liếm từng giọt nước mắt trên mặt cô hai tay vuốt ve b/ầ/u n/g/ự/ccăng tròn của cô tiếp tục cắm sâu d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vào trong người cô.
Khoái cảm tràn ngập giống như sóng triều đánh úp lại
“Xin lỗi em”
Hứa Từ thì thầm bên tai cô
“Vốn không muốn cho em nhìn thấy anh như vậy, sợ dọa đến em như trước kia.”
Nhưng hiện giờ không được. Anh không nhịn được.
Đầu gối bị anh đẩy lên ngực, nụ hôn chằng chịt của anh kéo dài từ đùi đến tận mắt cá chân sau đó anh đặt chân cô lên vai mình.
Tống Lê chỉ có thể ôm chặt eo anh, vòng eo mạnh mẽ của người đàn ông dường như có sức mạnh vô tận mỗi lần anh vào sâu nhất như khiến cô vỡ tan thành từng mảnh.
Cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của Hứa Từ lẫn trong tiếng thở dốc
“… Nhưng đây mới là anh thật sự.”
Trước kia chỉ là một phần nổi của tảng băng. Thật ra, có mấy lần anh đều không được ăn no.
Cô chỉ cười với anh một cái anh đã cảm thấy thỏa mãn. Nhưng mỗi thời mỗi khắc anh lại vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn
“Tống Lê mong muốn của anh không được thỏa mãn…”
Khi Hứa Từ xuất tinh lần cuối cùng Tống Lê đã giống như một người mới được vớt từ dưới nước lên. Tiểu huyệt đau rát cực kỳ, anh đã rút d/ư/ơ/n/g v/ậ/t ra nhưng nó vẫn chưa trở về hình dạng ban đầu. Có thể nhìn thật phần thị mềm mại bên trong vẫn đang co giật một cách vô ý thức. Hứa Từ ghé vào bên cạnh sô pha, đặt chân của cô xuống đầu lưỡi quét qua tiểu huyệt đang run rẩy của cô, liếm mật dịch đang chảy từ bên trong ra.
Động tác của anh mềm mại như nước, rất dịu dang như đang an ủi tiểu huyệt vừa bị trà đạp của cô. Rõ ràng đầu sỏ hung ác gây ra vừa rồi chính là anh.
Động tác nuốt của Hứa Từ rất gợi tình. Anh nặng nề thở dốc vài lần mới mặc quần áo giúp cô.
Khi rời đi Tống Lê đã không còn ý thức, bóng đêm nồng hậu đã bị ánh nắng sớm và ánh mặt trời buổi sáng xua tan dần.
Khi Tống Lê tỉnh dậy đã thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi ở mép giường trong phòng nủ.
Hôm nay là ngày đi làm, nhưng Hứa Từ không đi làm, ở nhà mặc áo sơ mi màu trắng nhìn hơi lạ, áo khoác còn đặt bên cạnh.
Vì thế Tống Lê khó hiểu nhìn anh vì anh chưa đi ra ngoài
“Anh đang đợi em?”
Tống Lê hỏi cổ họng rất rát. Anh đưa cho cô một ly nước mát
“Không phải em còn có hoạt động?”
Anh nhớ rõ lịch trình công việc của cô
“anh lo nếu em không dậy thì họ sẽ thay người khác.”
Tống Lê nghe được mấy chữ mấu chốt này
“Em ngủ rất lâu rồi?”
“Không, nửa ngày thôi”
Hứa Từ cúi người hôn lên trán đuôi mắt đều là ý cười
“Có tiến bộ.”
Tống Lê phản ứng lại sau đó cảm giác phía dưới mình đều đang co rúm. Giờ thời gian không còn nhiều, chỉ có thể gọi trợ lý đến nhà trang điểm.
Khi cô bước xuống giường chân còn chưa chạm đất đã không đứng vững được, Hứa Từ đành phải cõng cô vào nhà vệ sinh sau đó lấy kem đánh răng sẵn cho cô
“Há mồm”
Tống Lê gác cằm lên vài anh tư thế này anh không thể giúp cô đươc chỉ có thể để cô tự mình đánh răng. Sau khi đánh răng xong anh hỗ trợ đưa nước.
Hứa Từ kiên nhẫn cẩn thận giống như chăm sóc một đứa bé. Tống Lê cũng không khách khí thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Hứa Từ.
Rửa mặt đánh răng xong Tống Lê mới nhớ ra hỏi anh
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Tạm thời cách chức!”
“Tạm thời cách chức?”
“A!”
Biểu hiện của Hứa Từ rất bình tĩnh giống như là chuyện trong dự kiến của anh vậy.
Là nhân viên công vụ lại đến câu lạc bộ đêm ăn chơi như vậy hiện giờ đã tạo thành ảnh hưởng không tốt, tạm thời cách chức coi như là nhẹ.
Tống Lê hỏi
“Không phải Nhiếp Trung Thành cũng đi sao?”
Ông ta dụ Hứa Từ vào đó không thể chỉ lo thân mình
“Đúng, bởi vì ông ta cũng đi cho nên Trương Trọng Huân mới có cơ hội đến hang ổ của ông ta.”
Hứa Từ bảo cô không cần lo lắng.
“Dương đông kích tây ông ta nghĩ ông ta bẫy anh trên thực tế người ngã lại là chính mình”
“Nhưng hiện giờ anh lại bị cách chức tạm thời giống như là không hợp”
“Ngoài chịu khổ một chút không có tổn thất gì”
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Hứa Từ xoa tay cô đặt lên môi hôn hôn
“Chỉ là làm em vất vả thôi.”