Chương 26 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA
Anh rất ít khi nói như vậy, cho nên mỗi lần nói ra cô đều mặt đỏ tim đập. Nhất là khi anh mặc đồng phục kiểm sát Tống Lê luôn nhịn không được có suy nghĩ xấu xa. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve huy hiệu kiểm sát trước ngực của anh.
“Vậy chờ anh trở về mặc bộ quần áo này thử xem?”
Lần đó gặp mặt cô đã nghĩ đến viêc này, đáng tiếc anh không làm.
Hơi thở của Hứa Từ hơi hỗn loạn, lại không biểu hiện gì khác thường, ẩn nhẫn nắm tay cô, cắn cắn quai hàm của cô để trả thù.
“Anh đi thật đây, đi làm không thể đi muộn”
Nói cũng tốt mà không nói gì cũng được.
Tống Lê nằm trong chăn cười thật lâu. Mãi sau nhận được điện thoại của trợ lý mới ngưng cười
“Cô Tống.”
Trợ lý nói
“Cô Hà muốn gặp cô.”
Mới nhịn một buổi tối xem ra vẫn không nhịn xuống được.
Tống Lê không hiểu cô ta vì chuyện ở tạp chí mà không chịu đựng được hay là Tống Y trả thù quá phận hơn.
Nhưng mặc kệ thế nào Tống Lễ cũng không suy nghĩ nhiều.
“Bảo cô ta chờ.”
“Nhưng cô ta cứ ồn ào một mực ở văn phòng”
Có lẽ là bên kia rất ồn nghe giọng Tống Lê rất khàn như là vừa mới tỉnh ngủ.
Trợ lý bước đi xa, nhỏ giọng hơn
“Bảo vệ đang xử lý. Cô ta biết mình bị xóa tên khỏi “Phá Kiển” không chịu được, vạn nhất mọi việc ồn ào quá…”
Những lời còn lại cô ta không nói tiếp nữa.
Tống Lê hiểu rõ. Hiện giờ các cô đều là nhân vật của công chúng, việc ồn ào lớn không ai có lợi.
Hà Niệm Đồng là một người mới một tay Phó Thanh Hà nâng lên. Tống Lê vừa về nước không bao lâu căn cơ chưa có. Thời ở Maxcova đã đánh một mảnh lại có hậu trường vững chắc, nổi tiếng không thua gì ngôi sao cấp hai.
Giới giải trí trong nước rất phức tạp, trợ lý lo cô bị hại.
Nhưng ai biết Tống Lê căn bản không cần, nếu cô để ý chút danh tiếng và thân phận này căn bản sẽ không trở vê.
“Không chờ được, cũng khiến cho cô ta chờ.”
Không biết câu nói nào chạm đến nỗi lòng của cô giọng Tống Lê cao hơn rất nhiều,
“Hà Niệm Đồng không biết phân biệt muốn gây sự kệ cho cô ta gây sự, lúc này không ai che chở cô ta.”
Tống Lê ném điện thoại. Phó Thanh Hà không dỗ tốt phụ nữ của mình cô cũng sẽ không đi gặp.
Ngày hôm qua cô ta dịu dàng Tống Lê thật ra còn mềm lòng, hiện giờ khóc lóc om sòm gây sự chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu.
Buổi trưa Hứa Từ về cô vẫn nằm trên giường, nhìn đến góc tường hỗn độn còn tưởng vì không được gọi đồ ăn nhanh nên cô tức giận.
“Để anh xem ai lại không nghe lời.”
Hứa Từ kéo góc chăn lên nhìn thấy đôi mắt cô đỏ.
Hẳn là cô khóc ngay sau khi anh đi, căn bản không ngủ tiếp.
Ngón tay của Hứa Từ đặt lên khóe mặt cô đều run rẩy, nụ hôn dừng trên mí mắt vừa khắc chế vừa đau lòng.
“Sao lại khóc thành như vậy? Là buổi sáng anh mạnh quá sao?”
Khi anh mở cửa phòng ngủ ra Tống Lê đã nhịn không được, vùi đầu vào ngực anh khóc không ngừng.
Vừa rồi cô vẫn luôn chịu đựng, hiện giờ không chịu được. Nhưng cố tình vẫn nói dối
“Em không khóc.”
Tống Lê ghét nhất bản thân mình là không khống chế được cảm xúc.
Chỉ đơn thuần tức giận cũng không được, lại phải khóc.
Nhưng càng nghĩ đến việc anh sắp về đế nhà, càng cảm thấy tủi thân.
Tức giận sẽ không làm cho người ta rơi nước mắt, chỉ có tủi thân.
“Ngoan, có đói bụng không? Người anh bẩn đừng ôm chặt như vậy, vừa rồi chỉ định vào xem em đã tỉnh ngủ chưa, không phải cố ý không thay quần áo để em ôm.”
Cô căn bản không ghét bỏ việc này là anh để ý việc mình chưa thay quần áo đã vào phòng ngủ, còn ngồi lên giường.
Tống Lê lau hết nước mắt lên vai anh
“Vậy cũng tốt, để em lau nước mắt, lau xong rồi lại giặt, tiết kiệm được nhiều.”
Hứa Từ khẽ cười nói mấy câu mới bế cô ra ngoài.
Anh không hỏi cô vì sao khóc, Tống Lê vốn tức đến no khóc một hồi lại cảm thấy đói.
Buổi trưa Hứa Từ làm canh gà, cô ăn hai bát cơm.
Buổi chiều Hứa Từ lo lắng cô ở nhà một mình, đến phòng để quần áo tìm cho cô quần áo đi ra ngoài lại chọn cho cô chiếc khăn quàng cổ hợp màu sau đó nói với cô đưa cô đến viện kiểm sát,
“Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?”
Hứa Từ nói hôm nay bên ngoài gió lớn cô thành thật mặc quần áo vào, rất dày không thoải mái mấy nhưng cô cũng không cò kè mặc cả.
“Gần đây cũng không quá bận, em ở văn phòng của anh cũng không ảnh hưởng gì.”
Hứa Từ thấy cô ngoan như vậy, đội mũ cho cô xong hôn lên trán cô
“Chỉ là bảo bối của anh rất đẹp, anh sợ bọn họ ghen tị, cho nên lát nữa em phải đeo khẩu trang ít phô trương một chút.”
Tống Lê mắt sáng lên, đôi mắt trong suốt tối tăm do vừa khóc biến thành hư không.
Cô kéo góc áo của Hứa Từ:
“Anh gọi lại lần nữa.”
“Cái gì?”
Anh cố ý giả ngu.
“Câu anh vừa nói, anh nói lại một lần nữa”
“Đi làm bị muộn.”
Thật ra còn gần một tiếng nữa. Tống Lê đứng ở cửa không chịu đi ra ngoài.
Hứa Từ đi hai bước xong quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô.
Ở trong mắt anh Tống Lê có đôi khi giống như một cô bé nghịch ngợm nhưng lại rất đáng yêu.
Bình thường đều không như thế nào nhưng đến khi muốn ăn kẹo chỉ nhìn chằm chằm người khác không nói một lời.
Hứa Từ hôn nhẹ lên môi cô
“Được chưa, bảo bối của anh.”
Giống như một đóa hoa nở giữa mùa đông, trong lòng gió lay động không ngừng. Tống Lê thấy trong đôi mắt dịu dàng của anh có một hình ảnh ngược nho nhỏ của mình, hình như cũng không xấu xí như chính cô.
“Hứa Từ.”
Cô ôm eo cô
“Làm sao vậy?”
“Không phải anh tức giận sao?”
Tống Lê ngửa đầu, thật ra cô có thể cảm giác được.
“Bởi vì em không nhận lời cầu hôn của anh.”
“Muốn nghe lời nói thật sao?”
Anh nói chuyện luôn rất kiên nhẫn nhưng đôi khi lại khiến cho người ta sốt ruột.
Tống Lê véo anh qua lớp quần áo thật dày, Hứa Từ không cảm giác được đau chỉ cảm thấy ngứa.
“Ừm, hơi tức giận một chút, có người luôn ngủ miễn phí lại không chịu trách nhiệm, anh đều sốt ruột, hiện giờ cô ấy nhận nhẫn lại còn hỏi anh có tực giận không. Ở tình huống như vậy, hình như càng đau lòng nhiều hơn một chút.”
Anh cười nói
“Nhưng không có cách nào, hình như anh yêu cô ấy nhiều hơn. Cho nên cũng hiểu như vậy.”
Tống Lê sửng sốt, ánh mắt Hứa Từ rất chân thành, bế cô ra ngoài giống như trẻ con sau đó đóng cửa lại ôm cô đến tận thang máy.
Khi cửa đóng lại Hứa Từ cọ cọ vào cổ cô nói
“Tống Lê mặc kệ em thế nào, anh thật sự hiểu. Anh muốn em làm tốt tất cả chuận bị để tiếp nhận, cũng có kiên nhẫn chịu những gì em không vui, về sau đừng một mình khóc, em là người quan trọng trong lòng anh, em rơi một giọt nước mắt anh sẽ đau lòng.”