Chương 20 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Buổi chụp cho tạp chí “Yena” được hẹn vào ba giờ chiều.

Đây là một tạp chí thời trang bán chạy nhất trong nước. Đa số diễn viên đều gạt nó ra nhưng trong giới người mẫu đây là tạp chí mà mỗi người đều muốn chụp. Cho dù chỉ là một trang trong.

Không vì cái gì khác, chỉ vì những tài nguyên và phúc lợi cuồn cuộn không ngừng sau khi được lên tạp chí này.

Ông chủ sau lưng tạp chí này nghe nói chiếm hai phần ba tài nguyên trong giới này, trước mắt những người mẫu chạm tay là bỏng trên cơ bản đều là từ đây ra.Ngay cả những người mẫu già nhiều năm lăn lộn được quan tâm một chút vẫn có thể nổi tiếng.

Tống Lê rời giường, làm bà chủ nhưng cô vẫn phải đi làm, hơn nữa Hứa Từ đã nấu cơm xong buổi chiều anh cũng phải đi làm.

Trang điểm cũng mất rất nhiều thời gian. Chưa đến mười hai giờ trợ lý đã đến đón cô.

Tống Lê vừa mới đi giày đi đến cửa thang máy lại chạy quay lại Hứa Từ nhanh chóng ôm cô lại.

Cô nghẹn một bụng lời muốn nói nhưng lại kìm lại nuốt xuống bụng, cuối cùng chỉ hỏi anh

“Mấy giờ anh tan làm?”

“Bình thường thì sau giờ chiều.”

Đôi khi bận cũng làm thêm giờ, dạo gần đây không có.

Tống LÊ nói

“Vậy lát nữa em sẽ gặp anh.”

“Ừ.”

Đây là tất nhiên.

“Hết giờ lập tức về nhà, trên đường không cần tùy tiện nói chuyện với phụ nữ xa lạ. Gặp bà cụ ngã xuống đường phải suy nghĩ kỹ xem có nên giúp đỡ hay không, gặp cướp giật thì báo cảnh sát….”

Hứa Từ năm vai cô, hôn lên môi cô ngăn lời cô nói

“Tống Lê, anh yêu em. Tan làm anh sẽ gọi điện cho em, em kết thúc công việc anh sẽ chờ em dưới tầng, hoặc là anh đi đón em sẽ không biến mất không thấy.”

Cô im lặng hồi lâu, trong mắt đầy suy tư và cảm xúc không rõ. Nhưng tuyệt đối không phải là khổ sở.

Hứa Từ xoa xoa bàn tay mềm mại của cô

“Còn có gì cần dặn dò không nữ chủ nhân của tôi?”

Lúc này cô rất vui vẻ.

“Nếu có thể tối nay em muốn ăn sườn xào chua ngọt và canh bông cải.”

“Được!”

Tháng mười hai lạnh cực kỳ. Bên ngoài trời đầy mây. Thành phố Du không có tuyết, dự báo thời tiết không có mưa nhưng tầng mây dày đặc nhìn dễ khiến tâm tình không tốt.

Hứa Từ đổi cho cô một chiếc áo khoác lông dày sau đó cùng đi ra khỏi cửa, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Khung xương của Tống Lê rất đẹp nhưng cô gầy không có thịt. Hứa Từ sợ anh dùng sức nắm chặt tay cô sẽ bị gãy.

“Không được ăn kiêng, cũng không nên vì xinh đẹp mà mặc ít quần áo. Như thế nào em cũng đẹp,nhưng anh hi vọng em khỏe mạnh.”

Tống Lê ngoài miệng đáp ứng nhưng thật ra trong lòng thật sự phản nghịch. Hứa Từ càng nhắc cô càng làm ngược lại.

“Có nghe không?”

Tống Lê đáp nghe thấy, mặt mày linh hoạt xinh đẹp ôm cổ anh kéo xuống mũ áo lông che khuất hết mặt cô.

Giữa ban ngày Hứa Từ thấy cô đưa môi lại gần cực kỳ triền miên lưu luyến hôn anh.

Vẻ mặt cô ngây thơ chất phác, như đang chơi một trò chơi, sau khi chơi xong rất hài lòng thích thú.

Đáy mắt của Hứa Từ đè nặng ham muốn, khuôn mặt trắng nõn với đường cong rõ ràng, anh vươn đầu lưỡi liếm môi dưới tô thêm sự lạnh lẽo cho khuôn mặt trong trẻo này

“Hử?”

Anh hơi khó hiểu vì nụ hôn này, đặt tay sau gáy cô vuốt ve phần da nhạy cảm của cô.

Tống Lê lập tức có phản ứng luôn

“Ưm!”

Cô cũng học anh, đôi mắt trong suốt đang cười, yết hầu hơi tràn ra tiếng ưm khiến người ta miên man suy nghĩ.

Hứa Từ giữ gáy cô, muốn cúi đầu hôn sâu hơn nhưng cuối cùng vẫn khắc chế chỉ hơi hơi hôn nhẹ lên khóe môi cô

“Xong việc sớm một chút, anh ở nhà sẽ rất nhớ em.”

Tống Lê muốn hỏi anh là nhớ cô hay là nhớ muốn làm tình với cô nhưng không hỏi thành lời, trợ lý bên cạnh không thay đổi sắc mặt lắc lắc di động nhắc nhở cô chú ý thời gian.

Tống Lê kiễng chân kéo cổ anh xuống, cắn lỗ tai anh dặn

“Vậy anh tắm rửa trước đợi em.”

Hứa Từ nghe câu này suýt nữa cứng luôn.

Chiếc xe đóng cửa lại, xe đã khởi động nhưng anh vẫn đứng tại chỗ không đuổi theo cũng không rơi fđi.

Cuối cùng không nhìn thấy nữa. trợ lý nhìn qua kính chiếu hậu thấy rõ hình ảnh của Hứa Từ.

Anh ta đứng đó như một gốc cây cứng cỏi nhưng lại im lặng, làm cho người ta cảm giác anh đã làm chuyện này hàng nghìn lần.

Cô gái sau khi lên xe liền thay đổi hẳn, giây phút trước cô ấy vẫn còn ngọt ngào dịu dàng như một cô bé lúc này lại lạnh lùng cúi đầu suy nghĩ và hỏi cô ấy cần phải chú ý gì trong lịch trình buổi chiều.

Trợ lý nói:

“Không có gì cần đặc biệt chú ý, chỉ là Phó tổng giám đốc có thể tự mình đến trường quay chỉ đạo.”

“Được, đến thì bảo tôi.”

Cô còn hơi buồn ngủ, ác mộng luôn khiến người ta mất rất nhiều sức lực.

Hứa Từ là chờ xe của cô biến mất hoàn toàn trong tầm mắt mới xoay người lái xe đến viện kiểm soát.

Vừa rồi mẹ anh gọi điện thoại đến, nói hai ngày trước dì anh bị bệnh vào viện.

Sau khi tốt nghiệp Hứa Từ trực tiếp đến thành phố Du công tác. Cũng ít qua lại với người thân quen trong nhà.

“Niệm Đồng đã ở thành phố Du, tuổi nó còn nhỏ dì ốm nên lo lắng bảo con có thời gian thì quan tâm đến nó. Đừng cả ngày chỉ biết làm việc, phải quan tâm đến em họ mình nhiều hơn.”

Hứa Từ nhận lời.

Mẹ anh rất ít khi gọi điện thoại cho anh. Đa số đều là nói chuyện gia đình.

Cô vừa chuyển đề tài đến lần xem mặt trước, nhưng Hứa Từ lái xe chỉ có thể vội vàng nói hai câu rồi cúp máy.

Tống Lê vừa trang điểm xong chưa ngồi được vài phút nghe bên ngoài có tiếng ồn ào như có người đến.

Cô gái kiêu ngạo ương ngạnh dáng vẻ bệ vệ đi nhanh đến. Tống Lê nghe tiếng thôi đã thấy đau đầu nhưng vẫn thoải mái ngồi trên ghế.

Trợ lý hơi lo lắng nhìn ra ngoài cửa

“Cô Tống, cô thật sự muốn cô ta vào sao?”

Hà Niệm Đồng là Phó Thanh Hà đề bạt lên. Ở G&H xem như có chút danh tiếng. Khuôn mặt xinh đẹp dáng người tốt, nhưng giới giải trí chưa bao giờ thiếu người xinh đẹp.

Hà Niệm Đồng đi được đến hôm nay hoàn toàn dựa vào khí chất động đáo cùng cố gắng của cô ấy, và cả may mắn của cô khi được Phó Thanh Hà coi trọng.

Phó gia công tử cũng không phải là người yêu lâu dài, dù ban ơn coi trọng cũng không phải là chuyện lâu dài của anh ta.

Buổi chụp hình ở tạp chí “Yena” có lẽ là cô ta đã cầu xin thật lâu mới có dược. Nhưng hiện giờ bị người tùy tiện nói một câu đã cầm đi.

Phó Thanh Hà vẫn đang khuyên cô ở bên ngoài, không cần cố tình gây sự nhưng Hà Niệm Đồng không thuận theo không buông tha.

“Tổng giám đốc Phó, hợp đồng này đã ký anh nói đổi người liền đổi người, như vậy công bằng đối với tôi sao? Cho dù chết cũng phải cho tôi biết chết như thế nào chứ?”

Mấy năm nay cô có không ít tiền lãi, đứng vững sau tính tình cũng táo bạo lên.

Phó Thanh Hà vẫn chiều theo tính tình này của cô, ôm eo cô nhỏ giọng dỗ dành

“Không phải chỉ buổi chụp hình cho Yena thôi sao, lần sau để lại cho em là được”

Hà Niệm Đồng hừ lạnh

“Em chỉ muốn lần này.”

“Lần này đã có người.”

Cô không đồng ý, Phó Thanh Hà cũng buông tay vẻ mặt không chút thay đổi rút ra khăn tay lau gọng kính màu vàng.

Hà Niệm Đồng muốn đến gần cảnh cửa kia. Phó Thanh Hà bảo những người trên hành lang tản ra ngoài

“Em nghĩ kỹ trước kia mở cánh cửa đó ra.”

Anh nâng gọng kính giọng nhàn nhạt nói

“Nếu làm cô ấy mất hứng, mất đi không chỉ buổi chụp hình hôm nay.”