Chương 4 - Thử Thách Nhập Gia
Tôi im lặng vài giây, bật cười, chậm rãi đứng dậy, vuốt lại gấu áo:
“Ba nghìn tệ? Riêng đôi tất tôi đang đi còn đắt hơn con số đó.”
Trong lúc sắc mặt Tưởng Nguyệt đột nhiên cứng đờ, tôi quay sang nhìn Triển Thần:
“Triển thiếu, dự án anh nhắc đến tuần trước, tôi đã đầu tư rồi, dạo này thu xếp ký hợp đồng đi.”
Triển Thần lập tức đứng dậy phối hợp, nở nụ cười đúng chuẩn lễ độ, trong mắt lại đầy vẻ trêu chọc:
“Lúc nào cũng hoan nghênh.”
“Có điều… Tổng giám đốc Hà, tuần trước cô từ chối lời mời của tôi là bảo muốn ‘trải nghiệm cuộc sống’. Không ngờ lại đi trải nghiệm thành… nhân viên vệ sinh?”
05
Một câu nói của Triển Thần khiến cả phòng phỏng vấn rơi vào im lặng.
Tưởng Nguyệt ngây ra, hoàn toàn không thể hiểu nổi cuộc đối thoại giữa tôi và Triển Thần là có ý gì:
“Anh Triển Thần, anh vừa nói gì vậy? Anh quen cô ta à?”
Triển Thần không thèm nhìn cô ta, ánh mắt vẫn dừng trên người tôi:
“Tổng giám đốc Hà, cách ‘trải nghiệm cuộc sống’ này của cô thật độc đáo đấy. Trước khi ký hợp đồng, ít nhất phải mời tôi một bữa chứ?”
Tôi bĩu môi, đứng dậy, tiện tay cầm bản sơ yếu lý lịch trên bàn rồi đi ra ngoài, chẳng buồn liếc nhìn ba mẹ ruột đang chết sững tại chỗ.
“Chi tiết dự án thì bảo thư ký tôi liên hệ, thứ Bảy tuần này, chỗ cũ gặp nhé. Mời anh ăn cơm, được chưa?”
Tưởng Thao cuối cùng không nhịn được nữa, lấy hết can đảm chặn trước mặt Triển Thần khi anh chuẩn bị rời khỏi:
“Triển thiếu, chuyện này… cậu và cô Hà đây là…?”
“Đối tác làm ăn.”
Triển Thần trả lời ngắn gọn, gãy gọn.
“Dù chuyện nội bộ công ty các người tôi không tiện can thiệp, nhưng vẫn muốn nhắc một câu — tuyển nhân viên mới, tốt nhất nên điều tra lý lịch kỹ một chút.”
Sắc mặt Trương Lam lập tức thay đổi: “Đối… đối tác làm ăn? Với cái con nhỏ hoang đó?!”
Tôi chẳng buồn quan tâm đến vẻ mặt biến hóa liên tục của ba người nhà họ Tưởng, thẳng tay đẩy cánh cửa kính phòng phỏng vấn bước ra ngoài.
“Tranh Tranh!” — Đoạn Lỗi vội vàng lao đến kéo tay tôi lại, vẻ mặt đầy lo lắng và trách móc:
“Em phát điên gì vậy! Em cứ thế mà đi à?! Tưởng tiểu thư chịu cho em cơ hội là coi trọng em rồi! Làm tạp vụ thì sao? Ở Tưởng Thị làm tạp vụ cũng là điều mà biết bao người ước còn không được! Em sao lại không biết điều như vậy!”
“Ngoan, đừng bướng nữa, quay lại xin lỗi Tưởng tiểu thư đi, cầu cô ấy cho em ở lại!”
Vừa nói, hắn ta vừa cố kéo tôi quay lại phòng phỏng vấn, còn không quên quay đầu lại nịnh nọt ba người nhà họ Tưởng:
“Tưởng Chủ tịch, Tưởng phu nhân, Tưởng tiểu thư, mọi người đừng để bụng. Tôi là bạn trai của thí sinh số một này, cô ấy còn trẻ người non dạ, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy…”
“Đoạn Lỗi, buông tay.”
Tôi lạnh giọng, cố gắng giằng tay ra.
Đoạn Lỗi làm bộ đau lòng, càng siết tay tôi chặt hơn:
“Anh biết em cao ngạo, nhưng chúng ta là dân thường, vào được Tưởng Thị là chuyện khó khăn cỡ nào em có biết không? Em không thể vì một phút bốc đồng mà phá hỏng tương lai của cả hai chúng ta…”
“— A!”
Một tiếng kêu đau vang lên.
Triển Thần vẫn im lặng từ nãy giờ, đột ngột bước lên, dùng lực đúng chỗ, bóp lấy tay Đoạn Lỗi rồi gỡ ra, kéo tôi về đứng bên cạnh anh.
Anh liếc Đoạn Lỗi một cái, rồi lại quay sang tôi, như không thể tin nổi, chậm rãi lặp lại:
“‘Tương lai của hai người’? Hà Tranh, chỉ vì cái loại người như vậy mà cô vẫn luôn từ chối tôi sao?”
Đoạn Lỗi sững sờ: “Từ chối? Cái gì mà từ chối? Hai người là quan hệ gì? Anh là ai?!”
Tôi thở dài, bất lực đỡ trán:
“Hồi đó tôi mù mắt, nhìn lầm người. Được chưa?”
Đoạn Lỗi cuống lên: “Tranh Tranh, em đang nói gì vậy! Em…”
Tưởng Nguyệt cũng chạy ra ngoài, thấy tôi và Triển Thần đứng gần nhau như thế, liền hoảng loạn, vội vã kéo tay áo anh:
“Anh Triển Thần, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Cô ta sao có thể là đối tác làm ăn của anh được chứ?!”
Triển Thần liếc cô ta một cái, phủi tay cô ta ra, lạnh nhạt nói:
“Tôi chọn đối tác kinh doanh, cần phải báo cáo với cô sao?”
Tưởng Thao vội vàng ra hòa giải:
“Triển thiếu, chẳng lẽ ở đây có gì hiểu lầm? Cô gái này…”
“Cô ấy là người mà tôi phải chủ động cầu xin hợp tác vào tuần trước.”
Triển Thần thẳng thừng cắt ngang lời ông ta.
“Tổng giám đốc Tưởng, tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty ông cao thật đấy — tuyển nhân viên vệ sinh mà tuyển nhầm cả tổng giám đốc một tập đoàn niêm yết.”
06
Tôi cứ tưởng sau khi bị vả mặt tan nát như vậy, ba người kia sẽ biết điều mà tránh xa cuộc sống của tôi.
Ai ngờ ngày hôm sau, Tưởng Thao lại gọi điện bắt tôi quay về biệt thự nhà họ Tưởng.
Vừa bước vào cửa, đã thấy Tưởng Thao và Trương Lam ngồi chễm chệ ở ghế chính trong phòng khách, Tưởng Nguyệt thì ngồi kế bên Trương Lam trông yếu đuối, ngoan ngoãn như một cô gái nhỏ dịu hiền.
“Ngồi đi.”
Tưởng Thao chỉ tay về phía ghế sô pha đối diện, giọng điệu chẳng khác nào ông chủ ra lệnh, vẫn ngạo mạn như lúc trong công ty.
Tôi vừa ngồi xuống, Trương Lam đã không chờ nổi mà lên tiếng: