Chương 14 - Thứ Nữ Của Hầu Phủ
14
Quản sự bước vào, vẫn là khay son đỏ kia, bên trên không chỉ có bát thuốc sứ trắng ban nãy, mà quả nhiên có thêm một chiếc đĩa ngọc bích nho nhỏ. Trong đĩa xếp mấy viên ô mai ngâm mật–mỗi viên đều căng tròn, trong suốt, phủ lớp đường trắng dày, trông hết sức mê người.
“Bẩm Thế tử gia, ô mai mật đã được mang đến.”
Quản sự cúi đầu hành lễ, giọng cung kính, nhưng khớp ngón tay cầm khay lại hơi tái trắng–hiển nhiên trong lòng không hề bình tĩnh.
Tiêu Cảnh Hành từ từ mở mắt, mục quang lướt qua khay sơn son, dừng lại trong khoảnh khắc nơi đĩa ô mai, đoạn lại dời sang bát thuốc sứ trắng. Trên gương mặt hắn lại hiện lên vẻ chán ghét và bài xích khắc sâu vào tận xương tủy, mày nhíu chặt, tựa như chỉ cần hít phải hương thuốc thôi cũng khiến hắn khổ sở khôn xiết.
Hắn đưa tay ra, bàn tay trắng bệch, rõ ràng đang run rẩy, động tác chậm chạp vô cùng, như thể mỗi tấc tiến lên đều nặng nghìn cân, từ từ vươn về phía bát thuốc. Động tác chậm đến mức khiến người ta nín thở, từng hơi thở trong phòng cũng như ngưng đọng. Mọi ánh mắt đều dồn về nơi tay hắn.
Quản sự nín thở, cúi đầu càng thấp.
Tâm ta càng lúc càng siết chặt, máu toàn thân như đổ dồn về đỉnh đầu, óc trống rỗng, chỉ còn một ý niệm điên cuồng gào thét trong lòng: Không thể uống! Nhất định không thể uống! Phải làm sao bây giờ? Làm sao đây?!
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay của Tiêu Cảnh Hành sắp chạm vào thành bát thuốc nóng rực, dị biến đột ngột phát sinh!
Chỉ thấy thân thể hắn bỗng nhiên chấn động mạnh, tựa như bị một luồng sức mạnh vô hình giáng thẳng vào ngực! Ngay sau đó, hắn đột ngột gập người lại, ho khan dữ dội, tiếng ho rách phổi xé ruột, tựa hồ muốn ho ra cả ngũ tạng lục phủ!
“Khụ khụ khụ… ọe –!”
Tiếng ho thê lương vang dội giữa không gian tĩnh mịch như tử địa. Hắn một tay bịt chặt miệng, tay kia siết chặt vạt áo trước ngực, khớp tay vì dùng sức mà tái nhợt vặn vẹo. Khuôn diện tái nhợt của hắn bỗng ửng lên sắc đỏ dữ dội, huyết quản nơi trán nổi rõ, thân thể run rẩy như lá vàng mùa thu. Tiếng ho càng lúc càng dữ, cuối cùng, hắn phun ra một ngụm huyết đen đặc sánh!
Mà ngụm huyết ấy–không lệch không chệch–thẳng tắp bắn vào bát thuốc sứ trắng trên khay trong tay quản sự!
Từng giọt máu sẫm đỏ lập tức lan tràn trong nước thuốc nâu sẫm, tựa như vết nhơ vứt vào hồ mực, trông ghê rợn kinh hồn! Mùi huyết tanh gay gắt trộn với hương thuốc thô đậm bỗng chốc lan tỏa khắp phòng, khiến người ta muốn ói!
“Thế tử gia!” Quản sự sợ đến hồn vía lên mây, hét thất thanh một tiếng rồi tay run rẩy làm rơi cả khay xuống đất! Khay sơn đỏ lăn lông lốc, bát thuốc sứ vỡ vụn tan tành, nước thuốc nóng hổi pha lẫn huyết ô uế cùng mấy viên ô mai mật văng khắp nền đất, hỗn độn vô cùng!
Mùi thuốc tanh ngọt nồng nặc tức khắc tràn ngập khắp gian phòng!
Tiêu Cảnh Hành như bị rút cạn toàn bộ khí lực, sau cơn ho khốc liệt, thân mình mềm oặt tựa vào lưng ghế, lồng ngực phập phồng dữ dội, sắc mặt từ hồng tím ghê rợn lập tức chuyển thành trắng bệch như giấy, nơi khóe môi vẫn còn vết máu chói mắt chưa khô. Hắn nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở yếu ớt, thoạt nhìn hệt như ngọn đèn dầu sắp tắt, chỉ chờ gió lay mà diệt.
“Người đâu! Mau đến đây! Thế tử gia thổ huyết rồi!” Quản sự mặt cắt không còn giọt máu, hét lên kinh hoảng, vừa lăn vừa bò lao về phía cửa, thanh âm vì quá hoảng sợ mà vỡ giọng the thé.
Chỉ nghe bên ngoài lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, lẫn trong đó là những tiếng thét hốt hoảng của bọn nha hoàn.
Ta đứng nguyên tại chỗ, mục quang trân trối nhìn màn hỗn loạn trước mắt–nhìn vũng nước nơi đất kia lổn nhổn hỗn hợp giữa huyết ô uế, thuốc sẫm đặc và mảnh sứ vỡ; nhìn Tiêu Cảnh Hành ngồi nơi ghế, thoi thóp như nến tàn trong gió…
Một luồng hàn khí, còn lạnh hơn bất kỳ thời khắc nào vừa qua từ xương sống ta thốc thẳng lên đỉnh đầu, lạnh buốt thấu xương.
Tiêu Cảnh Hành này… thật là lợi hại!
Ngụm huyết kia–phun ra đúng lúc, đúng chỗ, đúng mức–thật là… tuyệt diệu!
Hoàn