Chương 3 - Thu Hải Đường
05
Chu Vân Lượng phớt lờ ta trong vài ngày.
Vốn dĩ ta và hắn chỉ tạm thời hợp tác với nhau, nhưng sau này ta đương nhiên phải tìm cách trốn thoát. Ta cũng không quan tâm liệu hắn có phớt lờ ta hay không.
Nhưng mọi thứ ngày hôm nay hơi khác một chút.
Thành Ngọc đang ở đây.
Chính là Thành Ngọc mà Chu Vân Lương muốn kết hôn.
Thành tiểu thư này cũng đã suy nghĩ rất nhiều lý do để đến nhà họ Chu.
Cô ta kiểm tra gia phả và phát hiện ra rằng anh trai thứ ba của vợ của chú hai, chú của ông nội cô ta là một đứa trẻ được tổ tiên nhà họ Chu nhận nuôi.
Nghe thôi đã thấy đau đầu, thực sự không biết làm sao cô ta lại phát hiện được ra.
Tuy nhiên, dù sao đây cuối cùng cũng là mối liên hệ với nhà họ Chu. Vì vậy, Thành Ngọc chuyển đến sống với nhà của người họ hàng Chu Vân Lượng.
Nói một cách logic, Thành Ngọc yêu Chu Vân Lượng, nếu ta can thiệp, cô ta sẽ hận ta sâu sắc, ước rằng suốt tám trăm đời không bao giờ gặp lại cô ta nữa.
Nhưng không ngờ từ khi đến Chu phủ, ngày nào cô ấy cũng dính chặt vào chỗ của ta, trong miệng cứ nói chị dâu chị dâu, như thể miệng dính đầy mật, thực sự khiến ta phải phàn nàn không ngừng.
Ta nghĩ nên nhanh chóng thảo luận chuyện này với Chu Vân Lượng, dù sao chúng ta cũng là anh em, hắn không thể để ta gánh chịu chuyện này một mình được.
Nhưng Chu Vân Lượng tránh mặt ta.
Lúc ta vào thư phòng thì hắn ở ngoài vườn, lúc ta ra vườn thì hắn ở phòng trong, lúc ta vào phòng trong thì hắn kéo rèm lại nói muốn đi tắm.
Ta đứng ngoài rèm, chống tay lên hông, giận dữ hét vào trong: "Chu Vân Lượng, ra mau! Tin hay không thì tùy, ta sẽ vào đó rồi ch,,ặt ngươi ra từng mảnh!"
"Ngươi dám!"
Chu Vân Lượng trong lòng tức giận.
Ta hét lên: “Sao ta không dám? Xem ta có dám không!”
Chu Vân Lượng hét toáng lên: “ Cho dù ngươi bận tâm hiện tại ta không muốn sống cùng ngươi, vậy ngươi cũng không thể để Chu gia chúng ta không có con cháu, để tránh sau này phiền phức, phải không? Không lấy được thì bỏ đi, vì lợi ích ích kỷ của mình mà ác độc như vậy!”
Ta tức giận đến mức dậm chân ra ngoài.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy?
Không lấy được thì bỏ đi?
Tư lợi ích kỷ?
“Chính là ngươi, ta phải ch,,ặt thịt ngươi!” Ta gầm lên, “Tất cả các ngươi!”
06
Một lúc sau, Chu Vân Lượng từ trong rèm bước ra, liếc nhìn ta: “Trước đó ta không nói cho ngươi biết.”
Ta thực sự nghĩ rằng hắn không thể giải thích được.
"Đó là bởi vì đầu óc ngươi có vấn đề, được chứ? Ai có đầu óc tỉnh táo lại nghĩ như vậy chứ?"
Ai ngờ hắn bất bình, mắng ta: “Nếu ngày đó ngươi không ở trong cung, ngươi, ngươi nghĩ kỹ, ta có thể trốn như thế này sao!”
Nói xong, hắn lẩm bẩm: “Ta còn chưa chuẩn bị xong.”
Ta câm nín.
Hắn vẫn chưa sẵn sàng, làm như thể ta đã sẵn sàng chắc.
Ta không có thời gian cùng hắn thảo luận xem mình đã sẵn sàng hay chưa, nên ta nói thẳng vào vấn đề: “Đừng nói chuyện khác, Thành Ngọc kia chính là người do ngươi chọc tức, ngươi mau chóng tự mình giải quyết đi. Đừng để cô ta làm phiền ta suốt ngày."
Sau khi nghe ta nói xong, vẻ mặt hắn dần thoải mái hơn.
"Đó là lý do tại sao ngươi đến tìm ta?"
Hắn ta uể oải trả lời ta, không nói gì nữa, chạy đến một bên nhàn nhã pha trà, pha trà xong, thổi, thổi xong ngửi rồi ngồi xuống, mím môi nhấp một ngụm, bắt đầu uống.
"Chu Vân Lượng, ngươi đang làm gì vậy?" Ta không nói nên lời, "Việc này rất quan trọng, ta đang nói chuyện với ngươi rất nghiêm túc đó nha."
Mấy ngày nay bị Thành Ngọc chọc tức khiến ta đau đầu, cả ngày thật sự không chịu nổi.
Hắn đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói: “Bánh ngọt Thành Ngọc gửi hôm qua ta chưa ăn một miếng.”
Thì?
Ta đợi hắn nói tiếp, để xem hắn có thể nói liên thiên gì khác.
Cuối cùng hắn chỉ nói câu này, không nói thêm gì nữa.
"Hết rồi?"
Đơn giản là ta không biết hắn muốn suy tính điều gì.
Nhìn phản ứng của ta, hắn suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Ta không những không ăn mà còn đưa cho A Phú.”
A Phú là quản gia của nhà Chu, hắn (hơi) béo và rất thích ăn uống.
Nhưng hắn đang nói cái gì vậy, chuyện này có quan hệ gì với Thành Ngọc?
Ta cau mày: “Vậy à?”
Hắn cũng cau mày, suy nghĩ lại rồi nói: "A Phú nói rằng bánh ngọt ăn rất tệ."
Hắn cứ nói liên thiên gì vậy?
Chu Vân Lượng thấy ta im lặng, tưởng ta hiểu ý, đứng dậy mỉm cười với ta: “Bây giờ ngươi cũng thấy yên tâm rồi phải không?”
Ừm? Tại sao ta lại cảm thấy yên tâm nhỉ?
Ta nói: “Nhưng cô ta vẫn không rời đi. Chuyện này thì liên quan gì đến bánh ngọt?”
Chu Vân Lượng như nhìn thấu ta, thở dài, thề với ta: “Đừng lo, ta sẽ không làm vậy đâu.”
Cảm ơn ngươi rất nhiều, ta hoàn toàn choáng váng.
07
Ta bị ốm.
Cả phủ đều biết ta bị bệnh, ta đóng cửa và nói rằng ta đau đầu, đau chân, đau bụng, đau khắp nơi.
Ban đầu Thành Ngọc đến thăm ta tám trăm lần một ngày, nhưng ta đều từ chối, nhưng cô ta dường như không muốn bỏ cuộc, nhất quyết yêu cầu ta nhận những chiếc bánh cô ta làm.
Ta nghi ngờ rằng Thành Ngọc không có việc gì khác ngoài việc làm bánh.
Ôi không, ngoài việc làm bánh ngọt ra, cô ta còn thích làm phiền ta huhu
Nhưng ta rất cố chấp, làm như thể mình bị bệnh nan y, khó chịu đến mức không thể ra khỏi giường, cô ta có vẻ xấu hổ không dám quấy rầy ta hồi phục nữa nên mới nhờ người giúp việc giúp mang bánh ngọt cho ta mỗi ngày.
Chu Vân Lượng nói món bánh này không ngon, ta không muốn ăn, A Phú mỗi ngày tình cờ đến đưa thuốc cho ta nên ta thưởng cho hắn.
Thời gian trôi qua, Thành Ngọc không còn làm phiền ta nữa, ta ở trong phòng đọc sách, thêu thùa, cuối cùng cũng có được cảm giác bình yên hiếm có.
Nhưng nếu Thành Ngọc không làm phiền ta thì sẽ có người khác.
Hôm đó ta đang đọc sách, cửa sổ mở, làn gió nhẹ thổi vào khiến ta cảm thấy thư thái, vui vẻ.
Đột nhiên một cái đầu thò ra từ cửa sổ.
Chu Vân Lượng nằm trên bậu cửa sổ, nhìn ta nói: “Ta biết ngươi không bị bệnh.”
Ta liếc nhìn hắn rồi phớt lờ.
Hắn nói tiếp: "Cha ta đã đồng ý cho Thành Ngọc đến nhà chúng ta ở một thời gian ngắn. Cha ta tàn nhẫn như vậy. Nếu ta gây sự với ông ấy và nhất quyết thả cô ấy đi, ông ấy đánh ta thì phải làm sao?"
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, trông hắn thật đáng thương.
Ta thở dài: “Vậy cô ấy phải ở lại bao lâu? Còn ta thì phải bao lâu mới khỏi bệnh được đây ? ”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Thành Ngọc căn bản không có đến gặp ta, từ khi cô ấy vào nhà chúng ta không nói chuyện nhiều nữa.”
Ta thật sự thuyết phục hắn rằng hắn không nói gì cũng không sao, tại sao hắn lại đến nhấn mạnh với ta rằng Thành Ngọc đã không đến gặp hắn?
Hắn đang thể hiện điều gì vậy? Khoe đôi tai sạch sẽ của mình, không bị Thành Ngọc làm phiền giống ta sao, hừ?
Ta đặt cuốn sách xuống, nhìn hắn.
Hắn nói thêm: "Và bất cứ món bánh và súp nào cô ấy đưa cho ta, ta đều đưa A Phú ăn hết."
Ta thực sự không hiểu tại sao hắn cứ nhắc đến bánh ngọt, ta cũng không muốn tranh cãi với hắn nên lao ra đóng sầm cửa sổ lại.
Ta nghe thấy phía sau cửa sổ có tiếng than khóc, sau đó Chu Vân Lượng lẩm bẩm: "Sao ngươi lại ghen tị thế? Ta dỗ dành cũng không được."
Chà, ta chợt nhận ra rằng hắn nghĩ ta muốn để Thành Ngọc nhanh chóng rời đi vì ta ghen tị với hắn.
Ta thực sự không hiểu được hắn, tại sao hắn luôn nghĩ rằng ta ham muốn cơ thể hắn, ta ghen tị với hắn?
Chúng ta là anh em!
Hơi thở của ta nghẹn lại trong cổ họng không thể thoát ra được nên bước ra, phủi phủi sàn nhà rồi lại mở cửa sổ.
Chu Vân Lượng buồn bã nhìn ta, bịt cái mũi bị cửa sổ đập vào.
Mấy hạ nhân xung quanh đều ngừng nói thầm, cúi đầu nhịn cười, không dám nhìn ta.
Ngày hôm sau, tin đồn vợ mới của thiếu gia là một người đàn bà hay ghen, ghen tuông đến mức lâm bệnh nặng, khiến bản thân đau đầu, đau chân, đau bụng, khắp nơi đau nhức được loan đi khắp nơi.
Những người khác nói thêm, vợ mới của thiếu gia lại còn là một người phụ nữ hung dữ, khi nghe thiếu gia nhắc đến tiểu thư nhà họ Thành với mình, cô ta liền từ trên giường lao ra, đấm một đấm vào thiếu gia, nếu không thì sao thiếu gia lại bị bầm tím mũi và mặt?
Huống chi, bọn họ còn nói, vợ mới của thiếu gia rất có thể là kẻ g,,iết người, nhất định là ngày nào cô ta cũng ở trong nhà nghĩ cách đối phó với nhà họ Thành kia. Nếu không, tại sao người nhà họ Thành kia lại có thể chạy về nhà ngay trong đêm, thậm chí hành lý của họ còn quên dọn dẹp?
Mọi người đều nói thiếu gia thật đáng thương, có lẽ đang ôm chăn khóc.
Nhưng ta không thấy hắn đang buồn chút nào, hắn nhìn vào chiếc gương đồng, bôi thuốc lên chiếc mũi sưng tấy đỏ bừng của mình, đồng thời ngâm nga một giai điệu nhỏ.
Ta nói: “Ta thực sự không ghen tị, ta chỉ chọc tức Thành Ngọc thôi.”
Hắn nói: "Ngươi còn kiếm cớ. Trong nhà ai tin ngươi không ghen tị chứ?"
Ôi trời, lần này ta thực sự gặp rắc rối, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể sạch sẽ được.
08
Tin tức ta bị bệnh đã lan truyền khắp nơi và đến được cả Hoàng cung. Khi Thái hậu nghe tin ta tức giận, phát ốm vì ghen tị, bà vui mừng đến mức nhanh chóng tìm được Thái y giỏi nhất ở Thái y viện để chẩn đoán bệnh cho ta.
Đúng là ta không có bệnh, nhưng tâm nguyện của Thái hậu cũng không thể bỏ qua, cho nên ngày thái y tên Hạ Kỳ xuất cung, ta cũng nằm trên giường, làm bộ như mình bị bệnh thật nặng.
Ta đang lễ phép nằm đó thì nghe thấy tiếng hạ nhân vén rèm cho hắn đi vào.
"Hạ tiên sinh, mời đi lối này."
Thái hậu nói đây là Thái y giỏi nhất trong Thái y viện, chả biết tại sao ta lại bị cái danh “Thái y giỏi nhất trong Thái y viện” thu hút đến vậy.
Cái đầu có chút quen thuộc, nhưng trong tiềm thức ta vẫn cảm thấy đó nhất định là một ông lão có bộ râu trắng…
Hạ Kỳ xách hộp thuốc vào, mọi suy nghĩ của ta đột nhiên bị gián đoạn.
Chà, thật là một thiếu niên đẹp trai.
Ta nhìn chằm chằm vào Hạ Kỳ, hoàn toàn không biết rằng Chu Vân Lượng đang theo sau hắn ta.
"Ừm."
Ta nghe thấy Chu Vân Lượng ho hai tiếng, ta liền đưa mắt về phía sau, nhưng chỉ một chút, rồi lập tức quay lại với vị Thái y đẹp trai này.
Hạ Kỳ bước vào phòng, mỉm cười với ta và hỏi: “Phu nhân cảm thấy ra sao?”
Ờ, giọng nói nhẹ nhàng quá.
Ta đáp: “Thật ra bây giờ cũng không tệ.”
Hắn gật đầu: “Người ta nói tâm bệnh rất khó chữa. Hiện tại tâm bệnh của phu nhân cũng đã khỏi, mọi việc sẽ ổn thôi.”
C hết rồi, c hết rồi, chắc chắn hắn đã tin vào những lời đồn thổi đó và cho rằng ta thực sự là một người đàn bà ghen tuông đanh đá.
Ta buồn trong tym nhiều chút, vì cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta đã bị hủy hoại.
Hắn ra hiệu cho ta bắt mạch, ta đưa tay ra và hắn bắt đầu bắt mạch.
Hạ Kỳ cúi đầu, đôi mắt phượng hồng hồng đầy nước, lông mi run rẩy như bị gió bên hồ thổi bay.
Chà, đôi mắt này đẹp quá.
Ta chợt có cảm giác mình đã nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như vậy ở đâu rồi.
"Khụ, khụ, khụ..."
Chu Vân Lượng lại ho, lần này ho liên tục hai lần, điều này thực sự ảnh hưởng đến quá trình thưởng thức mỹ nhân của ta, ta ngẩng đầu lên, có chút ủ rũ liếc nhìn hắn ta, trong mắt có chút chán ghét.
Hắn ta tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi.
Ta nghĩ hôm nay hắn thực sự có chút kỳ lạ, không, phải nói là những ngày gần đây hắn cực kỳ kỳ lạ và luôn mất bình tĩnh mà không rõ lý do.
Ta nhờ Lê ca ca ở nhà bếp nướng gà, sau khi nói chuyện vui vẻ một lúc, hắn ta tức giận đến mức đưa cho Tiểu Lê 15 lượng, yêu cầu hắn ta tìm việc khác.
Ta đoán có điều gì đó không ổn với bộ não của ta.
Bây giờ không chỉ não mà ngay cả giọng nói của ta cũng không còn hoạt động nữa.
Ta nói: “Hạ ca ca, sau khi chẩn đoán bệnh cho ta, ngươi có thể xem xét Chu Vân Lượng chút được không? Ta thấy dạo này hắn không thể làm gì được.”
Ta có thể cảm nhận được tay Hạ Kỳ đang bắt mạch hơi khựng lại, sau đó hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Phu nhân không cần phải giải thích chuyện riêng tư như vậy với ta rõ ràng thế đâu.”
Đầu ta tràn ngập những câu hỏi, đột nhiên nhận ra.
Hạ nhân bên cạnh bắt đầu cúi đầu xuống, nén cười.
Ta không còn gì để ngụy biện nữa.
Ngày hôm sau, người trong nhà lại truyền tin tiểu thư ghen tuông, tiểu thư hung dữ, tiểu thư không chỉ hung dữ ghen tuông mà còn khinh thường thiếu gia bất lực.
09
Ta cảm thấy Thái hậu đang thử thách sự quyết tâm của ta.
Rõ ràng Hạ Kỳ đã kiểm tra mạch của ta, báo cáo với Thái hậu rằng sức khỏe của ta rất tốt, nhưng không biết Thái hậu đang nghĩ gì, nhất quyết muốn Hạ Kỳ ở lại Chu phủ một thời gian, nói rằng bà muốn chăm sóc tốt cho cơ thể của ta.
Để một thiếu niên nhỏ bé xinh đẹp như vậy lơ lửng trước mắt ta, đây không phải là điều hòa cơ thể ta mà là rèn luyện sự kiên nhẫn của ta nha.
Sáng ta thức dậy, hắn đến bắt mạch, trưa ta tỉnh dậy, hắn đến giao thuốc, ta chuẩn bị đi ngủ thì hắn lại đến bắt mạch. ..
Ta không muốn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Kỳ, nhưng ai bảo hắn đẹp trai như vậy chứ?
Và điều kỳ lạ là ta luôn có cảm giác như đã nhìn thấy Hạ Kỳ ở đâu đó.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, ta cảm thấy rất quen thuộc.
Cuối cùng một ngày, ta hỏi anh: “Hạ ca ca, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?”
Hạ Kỳ mỉm cười không nói gì, từ đáy hộp thuốc móc ra một ngăn kéo nhỏ, bên trong có một cây thu hải đường.
Hắn đã đưa cho ta.
Cây thu hải đường này được làm từ hoa khô nhưng bản thân bông hoa không hề bị hư hại, toàn bộ bông hoa đang trong nụ và rất đẹp.
Ngửi kỹ vẫn còn mùi thuốc.
Ta hơi bối rối, nhưng khi ta muốn hỏi hắn thì hắn đã mang hộp thuốc đi mất rồi.
Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu ta.
Ô, chẳng lẽ Hạ Kỳ có tình cảm sâu sắc với ta?
Ta chợt nhìn cây thu hải đường này và cười khúc khích.
Nhưng ta lại không nhìn thấy vẻ đẹp của Hạ Kỳ trong mấy ngày Chu Vân Lượng bị bệnh.
Bệnh tình của Chu Vân Lượng khá nghiêm trọng, hắn bị đau đầu, đau chân, đau bụng và đau nhức khắp nơi, như thể bị bệnh nan y.
Tại sao khi nghe thấy triệu chứng này nó cứ quen quen sao đó?
Chu Vân Lượng bệnh nặng như vậy, Hạ Kỳ là Thái y giỏi nhất Thái y viện, đương nhiên không thể ngồi yên nên đã bỏ rơi ta, thay vào đó ở lại với Chu Vân Lượng.
Nhưng dù sao hắn cũng được Thái hậu lệnh đến để chăm sóc ta, ở lại chỗ Chu Vân Lượng cả ngày cũng không phải là một biện pháp tốt, cho nên mấy ngày nay Hạ Kỳ rất mệt mỏi, hắn phải đến bắt mạch của ta ngay khi hắn có một chút rảnh rỗi.
Ta hỏi hắn bệnh của Chu Vân Lượng là bệnh gì, Hạ Kỳ nhìn ta thở dài nói: “Ta đoán là tâm bệnh.”
Ta bối rối hỏi: “Chu Vân Lượng bị tâm bệnh thì có thể đau đến mức nào chứ?”
Hắn đáp: “Ta bắt mạch thấy Chu tiên sinh không hề "yếu" như phu nhân nói”.(??)
Hắn dừng lại, "Có lẽ đây vấn đề."
Ta không nói nên lời trong giây lát.
Chuyện này sẽ kết thúc phải không?
Hắn im lặng một lúc, rồi dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó rõ ràng, nói với ta:
“Tục ngữ nói, tâm bệnh thì cần tâm thuốc. Ta nghĩ rằng phu nhân cũng nên thay đổi suy nghĩ, đừng đặt quá nhiều áp lực lên mình và Chu tiên sinh."
"Được thôi"
Ta suy sụp vẫy tay với hắn, hắn hỏi ta có chuyện gì vậy.
Ta nói: “Hạ Thái y, ngươi nên ra ngoài đi.
Ta cảm thấy mình hơi khó thở. "
10
Ta thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Ta thực sự thấy rằng ta đã gặp Hạ Kỳ, nhưng mỗi lần ta hỏi hắn, hắn đều viện cớ không trả lời ta.
Bạn biết cảm giác khó chịu như thế nào khi người ta có thứ gì đó sắp nắm bắt được rồi nhưng không thể diễn tả được.
Vì thế hôm nay ta phải biết câu trả lời.
Ta sai hạ nhân báo cho Hạ Kỳ, nói rằng ta đột nhiên cảm thấy khó chịu trong ngực, Hạ Kỳ thực sự rất nóng lòng và vội vàng đến.
Hắn bước vào phòng, ta nháy mắt với hạ nhân trong phòng, mọi người trong phòng đều lui hết ra ngoài.
Ta đóng cửa lại và quay lại nhìn hắn.
Từ khi Hạ Kỳ vào nhà, hắn luôn dịu dàng nhẹ nhàng, đối xử với người khác một cách khiêm tốn và nhã nhặn.
Nhưng hôm nay ta có thể cảm nhận được hắn đang hoảng sợ, bởi vì hắn đang cứng đờ người lại.
Ta bước về phía hắn với những bước chân mạnh mẽ, từng bước một tiếp cận hắn.
Hắn ta bị ta làm cho choáng váng, liên tục lùi lại một bước, cho đến khi rút lui vào góc tường, thực sự không còn đường lui nữa.
Hạ Kỳ cao hơn ta nửa cái đầu, ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn né cái đầu vốn đã dựa vào tường ra.
Ta đột nhiên cảm thấy mình như một tay hung thần ác bá.
Vì ngại ngùng nên hắn đỏ hết cả mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhuốm một màu đỏ nhạt, đôi mắt như hồ nước tràn đầy sợ hãi, khi ta nhìn hắn như vậy, khí tức mạnh mẽ trong lòng ta chợt yếu đi.
Ta thậm chí đã nghĩ rằng ta sẽ đỏ mặt.
"Phu nhân, cái này, cái này không thích hợp."
Hạ Kỳ lắp bắp.
Ta cố gắng lấy lại đà và nói với hắn: "Đừng lo lắng. Hãy nói cho ta biết, chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Cây thu hải đường đó có ý nghĩa gì?"
Hạ Kỳ nghe ta nói, nhìn ta hồi lâu, thở dài, cuối cùng thận trọng hỏi ta: “Phu nhân còn nhớ mùa đông tám năm trước người đã đưa một chiếc trâm vàng cho một thanh niên trên đường không? để chôn cất chủ nhân cũ đã mất?
Ta nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn, đột nhiên chúng trùng lặp với chàng trai trẻ trong ký ức của ta, người đang bị đám đông vây quanh và đang cầm giấy bán thân của chủ nhân.
Vào mùa đông tám năm trước, ta và hạ nhân lẻn ra ngoài chơi, thấy phía trước có một đám đông tụ tập trên đường, ta chen vào thì thấy một cậu bé tầm tuổi thiếu niên đang cầm giấy bán thân của chủ nhân đã khuất.
Trong đám người có người hỏi: "Ngươi biết cái gì?"
Hắn ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời đáp: “Ta, ta biết một chút y thuật.”
Ai lại bỏ tiền ra đi mua đại phu? Hơn nữa còn trẻ như vậy, ai dám cho cậu đi khám bệnh?
Đám đông náo nhiệt, vây quanh chàng trai yếu đuối.
Ta chợt buồn vì mẹ ta đã qua đời vào mùa đông cách đây hai năm.
Ta nghĩ chắc hẳn hắn ta đã coi chủ nhân như cha mình nên đã làm hành vi phản bội để tìm chi phí mai táng cho chủ nhân.
Ta sờ túi, phát hiện không mang theo nhiều tiền nên tháo chiếc trâm cài tóc bằng vàng mới hôm qua chị gái mua cho ta, trên chiếc trâm có một cây thu hải đường, ta chen qua đám đông đưa cho hắn.
Hắn ngước nhìn ta, đôi mắt trong veo như chứa đựng một dòng suối.
Ta không đợi hắn nói gì đã nói: “Ta không thích hành động phản bội của ngươi”.
Hắn ta hỏi: “Vậy ta phải báo đáp ân nhân như thế nào?”
Ta nghĩ chút rồi nói: "Ngươi không phải là đại phu sao? Vậy thì ngươi hãy là đại phu giỏi nhất thế gian này nhé."
Khi mẹ ta qua đời vì bệnh tật, ta nghe mọi người xung quanh nói về Thái y viện, ta biết rằng đó là một nơi rất có thế lực, những người đến đó đều là những đại phu rất giỏi và quyền lực.
Thế là ta nói thêm: “Thái y giỏi nhất Thái y viện!”
Đôi mắt của thiếu niên sáng lên như nước hồ dưới ánh mặt trời.
Lúc này, ta chợt nhớ ra mọi chuyện, ngạc nhiên hỏi hắn: "Ngươi là cậu bé đó phải không?”
Hắn có vẻ nhẹ nhõm, nhìn ta gật đầu: “Phu nhân vẫn còn nhớ.”
Ta nghi ngờ hỏi: "Vậy sao ngươi không nói sớm hơn? Rõ ràng ta đã hỏi ngươi rất nhiều lần rồi mà"
Hắn hạ lông mi xuống.
"Bởi vì ta sợ, sợ ngươi sẽ quên."
Chu Vân Lượng phớt lờ ta trong vài ngày.
Vốn dĩ ta và hắn chỉ tạm thời hợp tác với nhau, nhưng sau này ta đương nhiên phải tìm cách trốn thoát. Ta cũng không quan tâm liệu hắn có phớt lờ ta hay không.
Nhưng mọi thứ ngày hôm nay hơi khác một chút.
Thành Ngọc đang ở đây.
Chính là Thành Ngọc mà Chu Vân Lương muốn kết hôn.
Thành tiểu thư này cũng đã suy nghĩ rất nhiều lý do để đến nhà họ Chu.
Cô ta kiểm tra gia phả và phát hiện ra rằng anh trai thứ ba của vợ của chú hai, chú của ông nội cô ta là một đứa trẻ được tổ tiên nhà họ Chu nhận nuôi.
Nghe thôi đã thấy đau đầu, thực sự không biết làm sao cô ta lại phát hiện được ra.
Tuy nhiên, dù sao đây cuối cùng cũng là mối liên hệ với nhà họ Chu. Vì vậy, Thành Ngọc chuyển đến sống với nhà của người họ hàng Chu Vân Lượng.
Nói một cách logic, Thành Ngọc yêu Chu Vân Lượng, nếu ta can thiệp, cô ta sẽ hận ta sâu sắc, ước rằng suốt tám trăm đời không bao giờ gặp lại cô ta nữa.
Nhưng không ngờ từ khi đến Chu phủ, ngày nào cô ấy cũng dính chặt vào chỗ của ta, trong miệng cứ nói chị dâu chị dâu, như thể miệng dính đầy mật, thực sự khiến ta phải phàn nàn không ngừng.
Ta nghĩ nên nhanh chóng thảo luận chuyện này với Chu Vân Lượng, dù sao chúng ta cũng là anh em, hắn không thể để ta gánh chịu chuyện này một mình được.
Nhưng Chu Vân Lượng tránh mặt ta.
Lúc ta vào thư phòng thì hắn ở ngoài vườn, lúc ta ra vườn thì hắn ở phòng trong, lúc ta vào phòng trong thì hắn kéo rèm lại nói muốn đi tắm.
Ta đứng ngoài rèm, chống tay lên hông, giận dữ hét vào trong: "Chu Vân Lượng, ra mau! Tin hay không thì tùy, ta sẽ vào đó rồi ch,,ặt ngươi ra từng mảnh!"
"Ngươi dám!"
Chu Vân Lượng trong lòng tức giận.
Ta hét lên: “Sao ta không dám? Xem ta có dám không!”
Chu Vân Lượng hét toáng lên: “ Cho dù ngươi bận tâm hiện tại ta không muốn sống cùng ngươi, vậy ngươi cũng không thể để Chu gia chúng ta không có con cháu, để tránh sau này phiền phức, phải không? Không lấy được thì bỏ đi, vì lợi ích ích kỷ của mình mà ác độc như vậy!”
Ta tức giận đến mức dậm chân ra ngoài.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy?
Không lấy được thì bỏ đi?
Tư lợi ích kỷ?
“Chính là ngươi, ta phải ch,,ặt thịt ngươi!” Ta gầm lên, “Tất cả các ngươi!”
06
Một lúc sau, Chu Vân Lượng từ trong rèm bước ra, liếc nhìn ta: “Trước đó ta không nói cho ngươi biết.”
Ta thực sự nghĩ rằng hắn không thể giải thích được.
"Đó là bởi vì đầu óc ngươi có vấn đề, được chứ? Ai có đầu óc tỉnh táo lại nghĩ như vậy chứ?"
Ai ngờ hắn bất bình, mắng ta: “Nếu ngày đó ngươi không ở trong cung, ngươi, ngươi nghĩ kỹ, ta có thể trốn như thế này sao!”
Nói xong, hắn lẩm bẩm: “Ta còn chưa chuẩn bị xong.”
Ta câm nín.
Hắn vẫn chưa sẵn sàng, làm như thể ta đã sẵn sàng chắc.
Ta không có thời gian cùng hắn thảo luận xem mình đã sẵn sàng hay chưa, nên ta nói thẳng vào vấn đề: “Đừng nói chuyện khác, Thành Ngọc kia chính là người do ngươi chọc tức, ngươi mau chóng tự mình giải quyết đi. Đừng để cô ta làm phiền ta suốt ngày."
Sau khi nghe ta nói xong, vẻ mặt hắn dần thoải mái hơn.
"Đó là lý do tại sao ngươi đến tìm ta?"
Hắn ta uể oải trả lời ta, không nói gì nữa, chạy đến một bên nhàn nhã pha trà, pha trà xong, thổi, thổi xong ngửi rồi ngồi xuống, mím môi nhấp một ngụm, bắt đầu uống.
"Chu Vân Lượng, ngươi đang làm gì vậy?" Ta không nói nên lời, "Việc này rất quan trọng, ta đang nói chuyện với ngươi rất nghiêm túc đó nha."
Mấy ngày nay bị Thành Ngọc chọc tức khiến ta đau đầu, cả ngày thật sự không chịu nổi.
Hắn đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói: “Bánh ngọt Thành Ngọc gửi hôm qua ta chưa ăn một miếng.”
Thì?
Ta đợi hắn nói tiếp, để xem hắn có thể nói liên thiên gì khác.
Cuối cùng hắn chỉ nói câu này, không nói thêm gì nữa.
"Hết rồi?"
Đơn giản là ta không biết hắn muốn suy tính điều gì.
Nhìn phản ứng của ta, hắn suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Ta không những không ăn mà còn đưa cho A Phú.”
A Phú là quản gia của nhà Chu, hắn (hơi) béo và rất thích ăn uống.
Nhưng hắn đang nói cái gì vậy, chuyện này có quan hệ gì với Thành Ngọc?
Ta cau mày: “Vậy à?”
Hắn cũng cau mày, suy nghĩ lại rồi nói: "A Phú nói rằng bánh ngọt ăn rất tệ."
Hắn cứ nói liên thiên gì vậy?
Chu Vân Lượng thấy ta im lặng, tưởng ta hiểu ý, đứng dậy mỉm cười với ta: “Bây giờ ngươi cũng thấy yên tâm rồi phải không?”
Ừm? Tại sao ta lại cảm thấy yên tâm nhỉ?
Ta nói: “Nhưng cô ta vẫn không rời đi. Chuyện này thì liên quan gì đến bánh ngọt?”
Chu Vân Lượng như nhìn thấu ta, thở dài, thề với ta: “Đừng lo, ta sẽ không làm vậy đâu.”
Cảm ơn ngươi rất nhiều, ta hoàn toàn choáng váng.
07
Ta bị ốm.
Cả phủ đều biết ta bị bệnh, ta đóng cửa và nói rằng ta đau đầu, đau chân, đau bụng, đau khắp nơi.
Ban đầu Thành Ngọc đến thăm ta tám trăm lần một ngày, nhưng ta đều từ chối, nhưng cô ta dường như không muốn bỏ cuộc, nhất quyết yêu cầu ta nhận những chiếc bánh cô ta làm.
Ta nghi ngờ rằng Thành Ngọc không có việc gì khác ngoài việc làm bánh.
Ôi không, ngoài việc làm bánh ngọt ra, cô ta còn thích làm phiền ta huhu
Nhưng ta rất cố chấp, làm như thể mình bị bệnh nan y, khó chịu đến mức không thể ra khỏi giường, cô ta có vẻ xấu hổ không dám quấy rầy ta hồi phục nữa nên mới nhờ người giúp việc giúp mang bánh ngọt cho ta mỗi ngày.
Chu Vân Lượng nói món bánh này không ngon, ta không muốn ăn, A Phú mỗi ngày tình cờ đến đưa thuốc cho ta nên ta thưởng cho hắn.
Thời gian trôi qua, Thành Ngọc không còn làm phiền ta nữa, ta ở trong phòng đọc sách, thêu thùa, cuối cùng cũng có được cảm giác bình yên hiếm có.
Nhưng nếu Thành Ngọc không làm phiền ta thì sẽ có người khác.
Hôm đó ta đang đọc sách, cửa sổ mở, làn gió nhẹ thổi vào khiến ta cảm thấy thư thái, vui vẻ.
Đột nhiên một cái đầu thò ra từ cửa sổ.
Chu Vân Lượng nằm trên bậu cửa sổ, nhìn ta nói: “Ta biết ngươi không bị bệnh.”
Ta liếc nhìn hắn rồi phớt lờ.
Hắn nói tiếp: "Cha ta đã đồng ý cho Thành Ngọc đến nhà chúng ta ở một thời gian ngắn. Cha ta tàn nhẫn như vậy. Nếu ta gây sự với ông ấy và nhất quyết thả cô ấy đi, ông ấy đánh ta thì phải làm sao?"
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, trông hắn thật đáng thương.
Ta thở dài: “Vậy cô ấy phải ở lại bao lâu? Còn ta thì phải bao lâu mới khỏi bệnh được đây ? ”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Thành Ngọc căn bản không có đến gặp ta, từ khi cô ấy vào nhà chúng ta không nói chuyện nhiều nữa.”
Ta thật sự thuyết phục hắn rằng hắn không nói gì cũng không sao, tại sao hắn lại đến nhấn mạnh với ta rằng Thành Ngọc đã không đến gặp hắn?
Hắn đang thể hiện điều gì vậy? Khoe đôi tai sạch sẽ của mình, không bị Thành Ngọc làm phiền giống ta sao, hừ?
Ta đặt cuốn sách xuống, nhìn hắn.
Hắn nói thêm: "Và bất cứ món bánh và súp nào cô ấy đưa cho ta, ta đều đưa A Phú ăn hết."
Ta thực sự không hiểu tại sao hắn cứ nhắc đến bánh ngọt, ta cũng không muốn tranh cãi với hắn nên lao ra đóng sầm cửa sổ lại.
Ta nghe thấy phía sau cửa sổ có tiếng than khóc, sau đó Chu Vân Lượng lẩm bẩm: "Sao ngươi lại ghen tị thế? Ta dỗ dành cũng không được."
Chà, ta chợt nhận ra rằng hắn nghĩ ta muốn để Thành Ngọc nhanh chóng rời đi vì ta ghen tị với hắn.
Ta thực sự không hiểu được hắn, tại sao hắn luôn nghĩ rằng ta ham muốn cơ thể hắn, ta ghen tị với hắn?
Chúng ta là anh em!
Hơi thở của ta nghẹn lại trong cổ họng không thể thoát ra được nên bước ra, phủi phủi sàn nhà rồi lại mở cửa sổ.
Chu Vân Lượng buồn bã nhìn ta, bịt cái mũi bị cửa sổ đập vào.
Mấy hạ nhân xung quanh đều ngừng nói thầm, cúi đầu nhịn cười, không dám nhìn ta.
Ngày hôm sau, tin đồn vợ mới của thiếu gia là một người đàn bà hay ghen, ghen tuông đến mức lâm bệnh nặng, khiến bản thân đau đầu, đau chân, đau bụng, khắp nơi đau nhức được loan đi khắp nơi.
Những người khác nói thêm, vợ mới của thiếu gia lại còn là một người phụ nữ hung dữ, khi nghe thiếu gia nhắc đến tiểu thư nhà họ Thành với mình, cô ta liền từ trên giường lao ra, đấm một đấm vào thiếu gia, nếu không thì sao thiếu gia lại bị bầm tím mũi và mặt?
Huống chi, bọn họ còn nói, vợ mới của thiếu gia rất có thể là kẻ g,,iết người, nhất định là ngày nào cô ta cũng ở trong nhà nghĩ cách đối phó với nhà họ Thành kia. Nếu không, tại sao người nhà họ Thành kia lại có thể chạy về nhà ngay trong đêm, thậm chí hành lý của họ còn quên dọn dẹp?
Mọi người đều nói thiếu gia thật đáng thương, có lẽ đang ôm chăn khóc.
Nhưng ta không thấy hắn đang buồn chút nào, hắn nhìn vào chiếc gương đồng, bôi thuốc lên chiếc mũi sưng tấy đỏ bừng của mình, đồng thời ngâm nga một giai điệu nhỏ.
Ta nói: “Ta thực sự không ghen tị, ta chỉ chọc tức Thành Ngọc thôi.”
Hắn nói: "Ngươi còn kiếm cớ. Trong nhà ai tin ngươi không ghen tị chứ?"
Ôi trời, lần này ta thực sự gặp rắc rối, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể sạch sẽ được.
08
Tin tức ta bị bệnh đã lan truyền khắp nơi và đến được cả Hoàng cung. Khi Thái hậu nghe tin ta tức giận, phát ốm vì ghen tị, bà vui mừng đến mức nhanh chóng tìm được Thái y giỏi nhất ở Thái y viện để chẩn đoán bệnh cho ta.
Đúng là ta không có bệnh, nhưng tâm nguyện của Thái hậu cũng không thể bỏ qua, cho nên ngày thái y tên Hạ Kỳ xuất cung, ta cũng nằm trên giường, làm bộ như mình bị bệnh thật nặng.
Ta đang lễ phép nằm đó thì nghe thấy tiếng hạ nhân vén rèm cho hắn đi vào.
"Hạ tiên sinh, mời đi lối này."
Thái hậu nói đây là Thái y giỏi nhất trong Thái y viện, chả biết tại sao ta lại bị cái danh “Thái y giỏi nhất trong Thái y viện” thu hút đến vậy.
Cái đầu có chút quen thuộc, nhưng trong tiềm thức ta vẫn cảm thấy đó nhất định là một ông lão có bộ râu trắng…
Hạ Kỳ xách hộp thuốc vào, mọi suy nghĩ của ta đột nhiên bị gián đoạn.
Chà, thật là một thiếu niên đẹp trai.
Ta nhìn chằm chằm vào Hạ Kỳ, hoàn toàn không biết rằng Chu Vân Lượng đang theo sau hắn ta.
"Ừm."
Ta nghe thấy Chu Vân Lượng ho hai tiếng, ta liền đưa mắt về phía sau, nhưng chỉ một chút, rồi lập tức quay lại với vị Thái y đẹp trai này.
Hạ Kỳ bước vào phòng, mỉm cười với ta và hỏi: “Phu nhân cảm thấy ra sao?”
Ờ, giọng nói nhẹ nhàng quá.
Ta đáp: “Thật ra bây giờ cũng không tệ.”
Hắn gật đầu: “Người ta nói tâm bệnh rất khó chữa. Hiện tại tâm bệnh của phu nhân cũng đã khỏi, mọi việc sẽ ổn thôi.”
C hết rồi, c hết rồi, chắc chắn hắn đã tin vào những lời đồn thổi đó và cho rằng ta thực sự là một người đàn bà ghen tuông đanh đá.
Ta buồn trong tym nhiều chút, vì cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta đã bị hủy hoại.
Hắn ra hiệu cho ta bắt mạch, ta đưa tay ra và hắn bắt đầu bắt mạch.
Hạ Kỳ cúi đầu, đôi mắt phượng hồng hồng đầy nước, lông mi run rẩy như bị gió bên hồ thổi bay.
Chà, đôi mắt này đẹp quá.
Ta chợt có cảm giác mình đã nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như vậy ở đâu rồi.
"Khụ, khụ, khụ..."
Chu Vân Lượng lại ho, lần này ho liên tục hai lần, điều này thực sự ảnh hưởng đến quá trình thưởng thức mỹ nhân của ta, ta ngẩng đầu lên, có chút ủ rũ liếc nhìn hắn ta, trong mắt có chút chán ghét.
Hắn ta tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi.
Ta nghĩ hôm nay hắn thực sự có chút kỳ lạ, không, phải nói là những ngày gần đây hắn cực kỳ kỳ lạ và luôn mất bình tĩnh mà không rõ lý do.
Ta nhờ Lê ca ca ở nhà bếp nướng gà, sau khi nói chuyện vui vẻ một lúc, hắn ta tức giận đến mức đưa cho Tiểu Lê 15 lượng, yêu cầu hắn ta tìm việc khác.
Ta đoán có điều gì đó không ổn với bộ não của ta.
Bây giờ không chỉ não mà ngay cả giọng nói của ta cũng không còn hoạt động nữa.
Ta nói: “Hạ ca ca, sau khi chẩn đoán bệnh cho ta, ngươi có thể xem xét Chu Vân Lượng chút được không? Ta thấy dạo này hắn không thể làm gì được.”
Ta có thể cảm nhận được tay Hạ Kỳ đang bắt mạch hơi khựng lại, sau đó hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Phu nhân không cần phải giải thích chuyện riêng tư như vậy với ta rõ ràng thế đâu.”
Đầu ta tràn ngập những câu hỏi, đột nhiên nhận ra.
Hạ nhân bên cạnh bắt đầu cúi đầu xuống, nén cười.
Ta không còn gì để ngụy biện nữa.
Ngày hôm sau, người trong nhà lại truyền tin tiểu thư ghen tuông, tiểu thư hung dữ, tiểu thư không chỉ hung dữ ghen tuông mà còn khinh thường thiếu gia bất lực.
09
Ta cảm thấy Thái hậu đang thử thách sự quyết tâm của ta.
Rõ ràng Hạ Kỳ đã kiểm tra mạch của ta, báo cáo với Thái hậu rằng sức khỏe của ta rất tốt, nhưng không biết Thái hậu đang nghĩ gì, nhất quyết muốn Hạ Kỳ ở lại Chu phủ một thời gian, nói rằng bà muốn chăm sóc tốt cho cơ thể của ta.
Để một thiếu niên nhỏ bé xinh đẹp như vậy lơ lửng trước mắt ta, đây không phải là điều hòa cơ thể ta mà là rèn luyện sự kiên nhẫn của ta nha.
Sáng ta thức dậy, hắn đến bắt mạch, trưa ta tỉnh dậy, hắn đến giao thuốc, ta chuẩn bị đi ngủ thì hắn lại đến bắt mạch. ..
Ta không muốn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Kỳ, nhưng ai bảo hắn đẹp trai như vậy chứ?
Và điều kỳ lạ là ta luôn có cảm giác như đã nhìn thấy Hạ Kỳ ở đâu đó.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, ta cảm thấy rất quen thuộc.
Cuối cùng một ngày, ta hỏi anh: “Hạ ca ca, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?”
Hạ Kỳ mỉm cười không nói gì, từ đáy hộp thuốc móc ra một ngăn kéo nhỏ, bên trong có một cây thu hải đường.
Hắn đã đưa cho ta.
Cây thu hải đường này được làm từ hoa khô nhưng bản thân bông hoa không hề bị hư hại, toàn bộ bông hoa đang trong nụ và rất đẹp.
Ngửi kỹ vẫn còn mùi thuốc.
Ta hơi bối rối, nhưng khi ta muốn hỏi hắn thì hắn đã mang hộp thuốc đi mất rồi.
Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu ta.
Ô, chẳng lẽ Hạ Kỳ có tình cảm sâu sắc với ta?
Ta chợt nhìn cây thu hải đường này và cười khúc khích.
Nhưng ta lại không nhìn thấy vẻ đẹp của Hạ Kỳ trong mấy ngày Chu Vân Lượng bị bệnh.
Bệnh tình của Chu Vân Lượng khá nghiêm trọng, hắn bị đau đầu, đau chân, đau bụng và đau nhức khắp nơi, như thể bị bệnh nan y.
Tại sao khi nghe thấy triệu chứng này nó cứ quen quen sao đó?
Chu Vân Lượng bệnh nặng như vậy, Hạ Kỳ là Thái y giỏi nhất Thái y viện, đương nhiên không thể ngồi yên nên đã bỏ rơi ta, thay vào đó ở lại với Chu Vân Lượng.
Nhưng dù sao hắn cũng được Thái hậu lệnh đến để chăm sóc ta, ở lại chỗ Chu Vân Lượng cả ngày cũng không phải là một biện pháp tốt, cho nên mấy ngày nay Hạ Kỳ rất mệt mỏi, hắn phải đến bắt mạch của ta ngay khi hắn có một chút rảnh rỗi.
Ta hỏi hắn bệnh của Chu Vân Lượng là bệnh gì, Hạ Kỳ nhìn ta thở dài nói: “Ta đoán là tâm bệnh.”
Ta bối rối hỏi: “Chu Vân Lượng bị tâm bệnh thì có thể đau đến mức nào chứ?”
Hắn đáp: “Ta bắt mạch thấy Chu tiên sinh không hề "yếu" như phu nhân nói”.(??)
Hắn dừng lại, "Có lẽ đây vấn đề."
Ta không nói nên lời trong giây lát.
Chuyện này sẽ kết thúc phải không?
Hắn im lặng một lúc, rồi dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó rõ ràng, nói với ta:
“Tục ngữ nói, tâm bệnh thì cần tâm thuốc. Ta nghĩ rằng phu nhân cũng nên thay đổi suy nghĩ, đừng đặt quá nhiều áp lực lên mình và Chu tiên sinh."
"Được thôi"
Ta suy sụp vẫy tay với hắn, hắn hỏi ta có chuyện gì vậy.
Ta nói: “Hạ Thái y, ngươi nên ra ngoài đi.
Ta cảm thấy mình hơi khó thở. "
10
Ta thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Ta thực sự thấy rằng ta đã gặp Hạ Kỳ, nhưng mỗi lần ta hỏi hắn, hắn đều viện cớ không trả lời ta.
Bạn biết cảm giác khó chịu như thế nào khi người ta có thứ gì đó sắp nắm bắt được rồi nhưng không thể diễn tả được.
Vì thế hôm nay ta phải biết câu trả lời.
Ta sai hạ nhân báo cho Hạ Kỳ, nói rằng ta đột nhiên cảm thấy khó chịu trong ngực, Hạ Kỳ thực sự rất nóng lòng và vội vàng đến.
Hắn bước vào phòng, ta nháy mắt với hạ nhân trong phòng, mọi người trong phòng đều lui hết ra ngoài.
Ta đóng cửa lại và quay lại nhìn hắn.
Từ khi Hạ Kỳ vào nhà, hắn luôn dịu dàng nhẹ nhàng, đối xử với người khác một cách khiêm tốn và nhã nhặn.
Nhưng hôm nay ta có thể cảm nhận được hắn đang hoảng sợ, bởi vì hắn đang cứng đờ người lại.
Ta bước về phía hắn với những bước chân mạnh mẽ, từng bước một tiếp cận hắn.
Hắn ta bị ta làm cho choáng váng, liên tục lùi lại một bước, cho đến khi rút lui vào góc tường, thực sự không còn đường lui nữa.
Hạ Kỳ cao hơn ta nửa cái đầu, ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn né cái đầu vốn đã dựa vào tường ra.
Ta đột nhiên cảm thấy mình như một tay hung thần ác bá.
Vì ngại ngùng nên hắn đỏ hết cả mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhuốm một màu đỏ nhạt, đôi mắt như hồ nước tràn đầy sợ hãi, khi ta nhìn hắn như vậy, khí tức mạnh mẽ trong lòng ta chợt yếu đi.
Ta thậm chí đã nghĩ rằng ta sẽ đỏ mặt.
"Phu nhân, cái này, cái này không thích hợp."
Hạ Kỳ lắp bắp.
Ta cố gắng lấy lại đà và nói với hắn: "Đừng lo lắng. Hãy nói cho ta biết, chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Cây thu hải đường đó có ý nghĩa gì?"
Hạ Kỳ nghe ta nói, nhìn ta hồi lâu, thở dài, cuối cùng thận trọng hỏi ta: “Phu nhân còn nhớ mùa đông tám năm trước người đã đưa một chiếc trâm vàng cho một thanh niên trên đường không? để chôn cất chủ nhân cũ đã mất?
Ta nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn, đột nhiên chúng trùng lặp với chàng trai trẻ trong ký ức của ta, người đang bị đám đông vây quanh và đang cầm giấy bán thân của chủ nhân.
Vào mùa đông tám năm trước, ta và hạ nhân lẻn ra ngoài chơi, thấy phía trước có một đám đông tụ tập trên đường, ta chen vào thì thấy một cậu bé tầm tuổi thiếu niên đang cầm giấy bán thân của chủ nhân đã khuất.
Trong đám người có người hỏi: "Ngươi biết cái gì?"
Hắn ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời đáp: “Ta, ta biết một chút y thuật.”
Ai lại bỏ tiền ra đi mua đại phu? Hơn nữa còn trẻ như vậy, ai dám cho cậu đi khám bệnh?
Đám đông náo nhiệt, vây quanh chàng trai yếu đuối.
Ta chợt buồn vì mẹ ta đã qua đời vào mùa đông cách đây hai năm.
Ta nghĩ chắc hẳn hắn ta đã coi chủ nhân như cha mình nên đã làm hành vi phản bội để tìm chi phí mai táng cho chủ nhân.
Ta sờ túi, phát hiện không mang theo nhiều tiền nên tháo chiếc trâm cài tóc bằng vàng mới hôm qua chị gái mua cho ta, trên chiếc trâm có một cây thu hải đường, ta chen qua đám đông đưa cho hắn.
Hắn ngước nhìn ta, đôi mắt trong veo như chứa đựng một dòng suối.
Ta không đợi hắn nói gì đã nói: “Ta không thích hành động phản bội của ngươi”.
Hắn ta hỏi: “Vậy ta phải báo đáp ân nhân như thế nào?”
Ta nghĩ chút rồi nói: "Ngươi không phải là đại phu sao? Vậy thì ngươi hãy là đại phu giỏi nhất thế gian này nhé."
Khi mẹ ta qua đời vì bệnh tật, ta nghe mọi người xung quanh nói về Thái y viện, ta biết rằng đó là một nơi rất có thế lực, những người đến đó đều là những đại phu rất giỏi và quyền lực.
Thế là ta nói thêm: “Thái y giỏi nhất Thái y viện!”
Đôi mắt của thiếu niên sáng lên như nước hồ dưới ánh mặt trời.
Lúc này, ta chợt nhớ ra mọi chuyện, ngạc nhiên hỏi hắn: "Ngươi là cậu bé đó phải không?”
Hắn có vẻ nhẹ nhõm, nhìn ta gật đầu: “Phu nhân vẫn còn nhớ.”
Ta nghi ngờ hỏi: "Vậy sao ngươi không nói sớm hơn? Rõ ràng ta đã hỏi ngươi rất nhiều lần rồi mà"
Hắn hạ lông mi xuống.
"Bởi vì ta sợ, sợ ngươi sẽ quên."