Chương 6 - Thỏa Thuận Tình Yêu
Bình luận phía dưới đã bùng nổ:
“Trời đất, đây chẳng phải cặp đôi mẫu mực trong giới pháp luật à? Giờ thì vỡ mộng rồi.”
“Tháng nào cũng tiêm thuốc tránh thai? Cứng rắn với chính mình như vậy chỉ để vợ không có thai?!”
“Ngoại tình với ai thế? Xin hãy bóc sâu thêm nữa!”
“Trước còn thấy thương vợ anh ta vô sinh, hóa ra chính chúng ta mới là thằng hề.”
“Nhân cách như vậy mà cũng làm thẩm phán được? Không xứng đáng chút nào!”
Tôi đóng trang web lại, ngón tay lạnh ngắt.
Những chi tiết này, tôi chỉ nộp cho tòa và luật sư đại diện.
“Bác sĩ Giản, hôm nay có mấy bệnh nhân đã gọi điện hủy lịch rồi…”
Trợ lý rụt rè lên tiếng, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tôi.
“Họ… họ nói tạm thời không tiện đến khám.”
Tôi khẽ gật đầu, xem như đã biết.
Dư luận phản công, chưa bao giờ đến muộn.
Đến trưa, cánh cửa phòng khám bất ngờ bị đẩy mạnh bung ra.
Mẹ chồng tôi như một cơn lốc cuốn vào, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng giờ méo mó vì tức giận.
“Giản Ninh! Đồ đàn bà độc ác này!”
Giọng bà sắc nhọn phá tan sự yên tĩnh trong phòng khám, mấy bệnh nhân đang ngồi chờ đều ngẩng đầu ngơ ngác.
“Mày nhất định phải hủy hoại đời con trai tao mới chịu đúng không?!”
Bà lao đến bàn làm việc của tôi, ngón tay gần như dí sát vào mặt tôi.
“Nó vất vả lắm mới leo được tới vị trí hôm nay! Giờ mày nổi điên, tất cả tan tành hết!”
Tôi đứng dậy, bình tĩnh nhìn bà.
“Là chính anh ta tự hủy hoại mình.”
“Vớ vẩn!”
Bà gào lên, nước bọt bắn tung.
“Chẳng qua trong lòng nó có người khác thôi mà! Đàn ông ai chẳng có quá khứ!”
“Giờ nó đối xử với mày không tốt à? Tiền kiếm được chẳng phải đều đưa mày xài sao? Mày còn muốn gì nữa?!”
Bà ta vừa đấm ngực, vừa khóc lóc thảm thiết.
“Bạch Vi đứa nhỏ đó đáng thương biết bao!”
“Nó sắp chết rồi! Chỉ muốn có một đứa con để cứu mạng! Chuyện đó không phải là tích đức làm việc thiện à?!”
“Làm bác sĩ mà thấy chết không cứu, còn quay sang đâm chồng mình một nhát! Lương tâm mày bị chó ăn rồi hả?!”
Tích đức làm việc thiện?
Tôi nhìn gương mặt méo mó vì thiên vị của bà, chỉ thấy buồn cười đến vô cùng.
Mười năm qua chỉ vì cái danh “không sinh được”, tôi đã phải chịu biết bao lời khó nghe, sự làm khó rõ ràng lẫn mỉa mai ngầm từ bà ta.
Vậy mà bây giờ, bà lại muốn tôi đi bảo vệ “kết tinh tình yêu” giữa chồng mình và người đàn bà khác?
Tôi cúi người, từ ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc lấy ra một túi tài liệu.
“Bà luôn miệng nói rằng là do tôi có vấn đề.”
“Vậy mời bà xem cái này.”
Tôi đẩy đến trước mặt bà bản sao trang trích xuất từ camera hành trình, cùng với hóa đơn thanh toán rõ ràng ghi “thuốc tránh thai dạng tiêm dưới da”.
Giấy trắng mực đen, ngày tháng rõ ràng.
Tiếng gào khóc của mẹ chồng chợt im bặt.
Bà đeo kính lão, run rẩy cầm xấp giấy lại gần mắt.
Tay bà bắt đầu run lên.
Môi mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Đôi mắt lúc nào cũng chỉ trích tôi, giờ đây lại ngập tràn kinh ngạc và khó tin.
“Nó… Cảnh Thâm nó…”
Bà lẩm bẩm, như thể toàn bộ sức lực bị rút cạn trong một giây, lảo đảo ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo lên.
Là luật sư đại diện gọi đến.
“Chị Giản, tòa án vừa gửi văn bản phản hồi từ phía Trần Cảnh Thâm.”
Giọng luật sư mang theo chút nặng nề.
“Anh ta kiên quyết cho rằng giữa hai người không có mâu thuẫn đến mức tan vỡ, từ chối ly hôn.”
Nghe luật sư thuật lại, tôi gần như có thể hình dung ra vẻ mặt của Trần Cảnh Thâm khi viết những lời đó.
Lạnh lùng, điềm tĩnh, mang theo sự cao ngạo luôn muốn kiểm soát tất cả.
Không có mâu thuẫn? Chờ tôi bình tĩnh lại? Muốn hàn gắn quan hệ?
Sau khi anh ta hớt hải bay đến London, giẫm nát lòng tự trọng của tôi chỉ để cứu một người đàn bà khác sao?
Anh ta vẫn tưởng tôi là Giản Ninh của mười năm qua – người chỉ cần anh tỏ ra dịu dàng một chút là lập tức mềm lòng quay về?
“Biết rồi.”
Tôi đáp, giọng không chút dao động.
“Căn cứ theo luật, nếu vợ chồng ly thân vì tình cảm rạn nứt từ hai năm trở lên, và hòa giải bất thành, thì được xử ly hôn.”
“Từ khoảnh khắc anh ta lên máy bay đi London, đồng hồ ly thân đã bắt đầu tính.”
Tôi cúp máy.
Trong phòng khám, không khí im ắng đến đáng sợ.
Mẹ chồng vẫn ngồi bệt trên ghế, đờ đẫn nhìn những tờ giấy trên tay như thể không nhận ra nổi từng con chữ.
Vài bệnh nhân đang chờ khám nhìn tôi với ánh mắt phức tạp — có đồng cảm, có tò mò, cũng có phán xét.
Ánh nắng nghiêng nghiêng hắt qua ô cửa sổ, in xuống sàn nhà một chiếc bóng dài.
Tôi nhìn bà, từng chữ từng chữ, rõ ràng nói ra:
“Anh ta không chịu ly hôn cũng không sao.”
“Tôi có thời gian. Tôi sẽ đợi, đến cùng.”
“Hai năm thôi mà, tôi đợi được.”
Mẹ chồng chợt ngẩng phắt lên, nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.
Có lẽ lúc này, bà mới thật sự nhận ra —
Người phụ nữ từng cam chịu, từng năn nỉ van xin, từng mong giữ gia đình bằng một đứa con…