Chương 3 - Thỏa Thuận Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Như sợ bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng, Trần Cảnh Thâm không còn để ý đến tôi – người đang nước mắt giàn giụa – mà lập tức bắt máy.

Giọng anh khàn khàn, cố kìm nén:

“Alo.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi vang lên giọng nói dịu dàng, quyến luyến – giống hệt tiếng thì thầm ân ái trong đoạn video trước đó:

“Cảnh Thâm, xin lỗi vì làm phiền anh muộn thế này.”

Chỉ một câu thôi, trong mắt Trần Cảnh Thâm đã ánh lên thứ cảm xúc mãnh liệt mà tôi không thể nào làm ngơ.

“Không sao đâu, bên em chắc đang là chiều mà. Có chuyện gì vậy?”

Giọng Bạch Vi nghẹn ngào:

“Cảnh Thâm, em chỉ muốn nói lời tạm biệt… Bác sĩ nói em không tìm được tủy xương phù hợp, có thể sẽ không sống qua năm nay.”

“Họ đề nghị em sinh con để lấy máu cuống rốn, nhưng em từ chối rồi.”

“Em chỉ muốn, trước khi rời đi, được nghe giọng anh thêm một lần.”

“Vì sao em không sinh con?!”

Trần Cảnh Thâm lập tức cứng đờ, giọng run lên vì xúc động.

“Anh biết mà… em không muốn miễn cưỡng.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Trần Cảnh Thâm đã bật thốt:

“Vậy thì sinh con của anh!”

“Anh sẽ đặt chuyến bay sớm nhất đến London.”

Anh vừa nói vừa mở ứng dụng đặt vé.

Còn trái tim tôi thì chính thức tan vỡ.

Hóa ra tất cả những rào chắn tự lừa mình dối người, trong tình yêu đích thực đều vô dụng.

Tôi điên cuồng giằng lấy điện thoại anh, giọng vỡ nát:

“Trần Cảnh Thâm! Anh tỉnh lại đi! Em không cho phép anh đi! Anh xem em – người vợ này – là cái gì?!”

Nhưng bàn tay từng ấm áp của anh giờ cứng như gọng kìm, mặc tôi giằng kéo thế nào cũng không lay chuyển được.

Điện thoại truyền đến tiếng Bạch Vi nghẹn ngào:

“Cảnh Thâm, anh đừng như vậy… Biết anh sống tốt là em yên lòng rồi.”

“Dù em có phải một mình vật lộn trong bệnh tật, em cũng cam lòng…”

Lời tỏ tình sâu đậm ấy khiến mắt Trần Cảnh Thâm đỏ rực:

“Giản Ninh! Em đừng quá đáng nữa! Đây là chuyện cứu người, chỉ là cho một tinh trùng thôi mà!”

Phải rồi, chỉ là một tinh trùng thôi.

Nhưng sao lúc tôi cũng đưa ra đề nghị ấy, anh lại từ chối thẳng thừng đến thế?

Bạch Vi khẽ khàng lên tiếng, phá tan bầu không khí ngột ngạt:

“Cảnh Thâm, hai người đừng cãi nhau vì em… Em cúp máy đây.”

“Đừng cúp! Anh nhất định sẽ đến cứu em, tuyệt đối không để em chết.”

Trần Cảnh Thâm nói như thề.

Ngay khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, anh hất mạnh tay tôi ra, giọng lạnh đến đáng sợ:

“Bạch Vi vì anh mà tha hương mười năm, giờ cô ấy sắp chết, anh nhất định phải cứu.”

“Hơn nữa, chẳng phải em luôn muốn có con sao? Vậy sinh xong đưa con cho em nuôi, nhận em là mẹ.”

“Dù sao mọi người cũng tưởng em không thể sinh, thế là đôi bên cùng có lợi.”

Tôi chết sững nhìn anh.

Không thể tin nổi một Trần đại thẩm phán – chính trực, nghiêm minh – lại có thể thốt ra những lời như vậy.

Suốt bao năm qua để giữ gìn thể diện cho anh, tôi luôn nói với mọi người rằng chính tôi mới là người không thể sinh con.

Vì thế, mẹ chồng tôi thường nhân lúc tụ họp gia đình mà làm tôi bẽ mặt trước mọi người.

Bà thậm chí từng đứng ngay trước cửa phòng khám của tôi, hét lớn:

“Ngay cả bản thân cũng chữa không nổi, còn bày đặt khám cho ai?”

Chuyện đó bị bệnh nhân quay lại tung lên mạng, lượng bệnh nhân của tôi sụt mất hai phần ba.

Ai cũng cười nhạo tôi là bác sĩ Đông y lừa đảo, đến chính mình còn không chữa được.

Vậy mà tôi vẫn kiên trì sắc thuốc cho anh mỗi ngày, chưa từng tiết lộ một lời sự thật.

Những tổn thương đó, anh đều thấy, nhưng chưa từng một lần lên tiếng bênh vực tôi.

Giờ đây, chỉ vì một câu nói của Bạch Vi, anh ấy lại dễ dàng đổi lập trường, còn hoang đường đến mức muốn tôi nuôi con của họ?!

Tôi – Giản Ninh – đúng là yêu anh, đúng là khao khát có con.

Nhưng thứ tôi muốn là kết tinh tình yêu của chúng tôi, không phải bằng chứng ngoại tình của anh!

Tôi há miệng định phản bác, nhưng không còn chút sức lực nào.

Cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, để mặc tủi thân dâng lên như thủy triều nhấn chìm.

Trong màn nước mắt mờ nhòe, tôi nhìn Trần Cảnh Thâm luống cuống nhét quần áo vào vali, đến mức cúc áo sơ mi bị kéo đứt mà anh cũng chẳng buồn quan tâm.

Khi anh kéo cửa phòng ra, tôi gom hết chút hơi tàn cuối cùng, nói bằng giọng khàn đặc:

“Trần Cảnh Thâm, anh thật sự muốn đi sao? Dù tôi nói ly hôn, anh cũng vẫn muốn đi?”

Đây vốn là át chủ bài của tôi.

Trước kia, mỗi lần anh không chịu điều trị, tôi lấy ly hôn ra dọa anh.

Khi ấy, anh lập tức mềm nhũn, ôm chặt lấy tôi, thề sống thề chết không buông.

Nhưng hiện tại anh chỉ lạnh nhạt ném lại một câu:

“Giản Ninh, đừng quá đáng nữa. Ly hôn theo thỏa thuận cần hai bên ký, em không thể tự quyết.”

“Làm người đừng vô tình như vậy. Em tự nghĩ xem mình sai ở đâu.”

Anh đóng rầm cánh cửa, để lại tôi một mình ngồi bệt trong ngôi nhà rộng lớn.

Tôi ôm lấy trái tim trống rỗng của mình, bật cười tự giễu.

Tôi sai thật sao?

Đúng là sai.

Sai vì nghĩ mình có thể thay thế vị trí của Bạch Vi trong lòng anh.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)