Chương 10 - Thỏa Thuận Tình Yêu
Nơi này tách biệt hẳn với cuộc sống cũ, không khí yên tĩnh, dễ chịu.
Ngày treo biển “Trung tâm nghiên cứu sức khỏe phụ nữ Ninh Tâm”, mấy bệnh nhân thân thiết mang hoa đến chúc mừng.
“Bác sĩ Giản, giờ tìm chị dễ hơn rồi!”
“Đúng đó, chuyên nghiên cứu sức khỏe phụ nữ như tụi em, quá tuyệt vời luôn!”
Tôi nhìn tấm biển hiệu mới tinh, nắng chiếu lên mặt bảng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Nơi này không còn chỉ là một phòng khám, bốc thuốc chữa bệnh.
Mà là một trung tâm toàn diện — kết hợp giữa nghiên cứu, điều trị, và quản lý sức khỏe.
Sự nghiệp của tôi, chính thức sang một trang mới.
Sự bận rộn khiến tôi thấy đầy đủ.
Những đồng nghiệp mới đều là những người trẻ cùng chí hướng, tràn đầy nhiệt huyết.
Thỉnh thoảng, tôi cũng nghe được vài mẩu chuyện nhỏ về quá khứ.
Một trưa nọ, khi đang dùng cơm cùng luật sư tư vấn của viện, anh ta bất chợt nhắc:
“À đúng rồi, bác sĩ Giản… chồng cũ của chị, Trần Cảnh Thâm ấy… vụ của anh ta có kết quả rồi.”
Tay tôi thoáng khựng lại khi đang gắp thức ăn, rồi nhanh chóng bình thường trở lại.
“Vậy à?”
“Bị khai trừ khỏi công chức, mất luôn cả tư cách đảng viên.”
Luật sư lắc đầu, thở dài:
“Hồi trước vì chuyển tài sản cho Bạch Vi, trên giấy tờ để lộ sơ hở. Giờ bị điều tra về tài chính, còn dài hơi nữa…”
“Thật sự là… sai một bước, sai cả đời.”
Tôi khẽ gật đầu, không đưa ra bất kỳ bình luận nào.
Sự nghiệp mà anh từng nâng niu như sinh mạng, danh tiếng mà anh cất công gầy dựng — cuối cùng cũng bị chính anh chôn vùi.
Đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Nửa cuối năm, đề tài nghiên cứu do tôi chủ trì về ảnh hưởng của cảm xúc đối với nội tiết tố nữ đạt bước đột phá.
Bài báo liên quan được đăng trên một tạp chí y khoa chuyên ngành hỗ trợ sinh sản quốc tế có tiếng.
Tòa soạn còn gửi cho tôi một bản in mẫu.
Trang bìa màu xanh nhạt, tên tôi in nổi bật ngay dưới tiêu đề.
Một số tạp chí y khoa trong nước cũng đăng lại bài này và phỏng vấn tôi.
Tên của “Viện nghiên cứu Ninh Tâm” và tên tôi bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong giới chuyên môn.
Danh tiếng, từng chút một, được xây dựng bằng chính năng lực và thời gian.
Một buổi chiều nắng đẹp, tôi nhận được một email.
Không ghi tên người gửi, địa chỉ cũng không rõ ràng.
Trong phong bì không có thư, chỉ có hai thứ.
Một tờ báo cắt dán — bản sao bài báo lá cải ngày xưa viết về vụ ly hôn giữa tôi và Trần Cảnh Thâm, giật tít đầy rẻ tiền, nội dung cũng chẳng ra gì.
Và một mảnh giấy nhớ nhỏ.
Trên đó là nét chữ quen thuộc của Trần Cảnh Thâm, nhưng các nét viết run rẩy, xiêu vẹo.
【Em lẽ ra phải là bản án thành công nhất trong cuộc đời anh.】
【Nhưng anh lại biến mình thành thất bại lớn nhất của em.】
Tôi nhìn tờ giấy nhớ ấy vài giây.
Nắng xuyên qua rèm cửa, đổ bóng loang lổ trên mặt giấy.
Những câu chữ đó, như muốn gợi lại những ký ức nặng nề, ẩm ướt.
Nhưng không thể.
Trong lòng tôi lúc này, như bầu trời ngoài cửa sổ — trong xanh không một gợn mây.
Tôi vò tờ giấy báo và mảnh giấy nhớ lại thành một cục.
Tay khẽ tung lên.
Cuộn giấy theo một đường cong hoàn hảo, rơi chính xác vào chiếc thùng rác ở góc phòng.
Phát ra một tiếng “bộp” rất nhẹ.
Tôi quay người, tiếp tục xem bảng dự toán ngân sách quý tới.
Số liệu rõ ràng, logic mạch lạc.
Tương lai, đang ở ngay trước mắt — rõ ràng, và nằm trong tầm tay.
(Toàn văn hoàn.)