Chương 3 - Thỏa Thuận Sau Sinh
Thôi bỏ đi.
Dù sao cơm mẹ chồng nấu cũng không phải cho tôi ăn.
Bà nấu thịt kho tàu, để hai mẹ con bà ăn.
Còn tôi, chỉ có rau luộc và cháo trắng.
“Cô đang gọi sữa, không được ăn đồ dầu mỡ.”
Tôi muốn nói, muốn có sữa cần protein và chất béo, không thể chỉ uống cháo trắng.
Nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Nói cũng vô ích.
Bà sẽ không nghe đâu.
Ngày thứ bảy ở cữ, mẹ chồng lại nhắc chuyện thỏa thuận chia đôi chi phí.
“Ký đi, kéo dài mãi đâu có hay ho gì.”
Tôi nói: “Chờ Tu Văn về bàn bạc một chút.”
“Bàn bạc gì chứ? Đây là chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu.”
Tôi: “Nhưng mấy khoản chi này, lẽ ra anh ấy phải gánh vác—”
“Lương nó chỉ có 4500 thôi!” Mẹ chồng cao giọng, “Cô còn mong gì hơn?”
Tôi im lặng.
Lương của Trần Tu Văn là 4500, là mẹ chồng nói với tôi.
Trước khi cưới, anh ta nói là 8000.
Tôi không biết đâu là thật.
Nhưng có một chuyện tôi biết chắc—
Thẻ lương của anh ta, nằm trong tay mẹ chồng.
Mỗi tháng phát lương, chuyển cho mẹ.
Mẹ sẽ “tùy tình hình” cho anh ít tiền sinh hoạt.
Phần còn lại, “giữ giúp”.
Giống như 260.000 tiền sính lễ của tôi.
Bảo là “giữ giúp chúng tôi”.
Giữ… trong túi mẹ chồng.
“Để tôi nghĩ thêm.”
Tôi vẫn không ký.
Sắc mặt mẹ chồng rất khó coi.
Nhưng bà không nói thêm gì.
Chỉ là từ hôm đó, cơm cữ của tôi từ rau luộc chuyển thành mì luộc không.
Không có trứng.
Không có thịt.
Đến muối cũng chỉ cho chút xíu.
“Không phải cô chê mặn à?” Mẹ chồng nói, “Tôi bớt muối rồi, tốt cho sức khỏe cô.”
Chị Vương không đành lòng, lén nấu cho tôi một quả trứng luộc.
Bị mẹ chồng phát hiện.
“Chị Vương, chị đến đây để trông trẻ, không phải nấu ăn.”
“Trứng trong nhà, để dành cho cháu gái tôi.”
Chị Vương sững người.
“Con bé mới bảy ngày, chưa ăn được trứng mà—”
“Nhưng cũng không thể cho người ngoài ăn.” Mẹ chồng nói.
Người ngoài.
Bà đang nói đến tôi.
Tôi – con dâu bà, mẹ đứa bé.
Trong miệng bà, lại là “người ngoài”.
Khoảnh khắc đó, tôi siết chặt chăn.
Không khóc.
Tôi tự nhủ, nhịn một chút thôi, qua tháng này là xong.
Qua rồi sẽ ổn.
Tôi đã nghĩ vậy.
Nhưng mọi chuyện… chỉ ngày càng tệ hơn.
3.
Ngày thứ mười ở cữ, mẹ tôi đến.
Bà bắt xe khách sáu tiếng từ quê lên, lại chuyển hai chuyến tàu điện, tay xách một túi đầy trứng gà ta và thịt xông khói.
“Con gái à, mẹ đến thăm con đây.”
Vừa thấy bà bước vào cửa, tôi òa khóc.
Mọi tủi thân đè nén suốt mười ngày qua trào dâng không ngừng.
Mẹ ôm lấy tôi, vuốt tóc tôi: “Gầy quá, sao gầy thế này?”
Mẹ chồng ngồi trên ghế sofa, không đứng dậy chào hỏi.
Chỉ nhìn.
“Bà thông gia đến rồi à.” Giọng nhàn nhạt, cứ như đang nói với người giao hàng.
Mẹ tôi không chấp.
Bà lo nhìn sắc mặt tôi, nắn tay tôi.
“Mười ngày mà gầy thế này? Cơm cữ ăn cái gì vậy?”
Tôi không dám nói.
Mẹ chồng lên tiếng thay: “Tôi nấu mì cho nó mỗi ngày, thanh đạm, tốt cho sức khỏe.”
Mẹ tôi khựng lại.
“Mì? Không có canh gà hay canh cá sao?”
“Nó đang gọi sữa mà, ăn thanh đạm tốt hơn.” Mẹ chồng nói, “Ngày xưa tôi ở cữ, đến mì cũng không có mà ăn.”
Mẹ tôi không đáp.
Nhưng tôi thấy tay bà nắm túi trứng đến nổi cả gân xanh.
“Để tôi vào nấu cho con bé bữa cơm.”
Mẹ tôi bước vào bếp.
Mẹ chồng theo sau: “Đồ trong bếp tôi quen để chỗ nào là để chỗ đó, đừng bới lung tung nhé.”
“Vâng, được ạ.”
“Nồi kia tôi để hầm thịt, chị dùng cái nhỏ kia.”
“Vâng, được ạ.”
“Đừng cho nhiều dầu, lãng phí.”
“……”
Mẹ tôi không cãi một lời.
Nhưng bóng lưng bà, trông mỗi lúc một còng hơn.
Tôi đau lòng.
Mẹ tôi là giáo viên trung học, xưa nay làm gì cũng dứt khoát rành mạch.
Vậy mà ở đây, bà phải nhún nhường, nhìn sắc mặt người khác.
Giống như tôi.
Bữa trưa hôm đó là mẹ tôi nấu.
Trứng gà ta xào thịt xông khói, canh cá rô nấu đậu phụ, rau cải xào tỏi.
Mẹ chồng ăn thử một miếng thịt xông khói: “Mặn quá.”
Nếm một thìa canh cá: “Tanh.”
Gắp một đũa rau: “Tỏi nhiều quá.”
Đũa mẹ tôi khựng giữa không trung.
Mặt đỏ bừng.
Tôi không chịu nổi nữa.
“Mẹ, mẹ đừng ăn nữa, mình vào phòng.”
Tôi bưng bát canh cá, đỡ mẹ vào phòng ngủ nhỏ.
Cánh cửa vừa khép lại, tôi nghe mẹ chồng bên ngoài nói:
“Bà thông gia này, tay nghề nấu ăn cũng thường thôi.”
Mẹ tôi ngồi bên giường, mắt đỏ hoe.
“Con gái, con khổ quá rồi.”
“Mẹ…”
“Mẹ biết.” Bà nắm tay tôi, “Con không cần nói, mẹ đều biết cả.”