Chương 8 - Thỏ Tai Cụp Và Nỗi Lo Âu
Nửa đêm, tôi đã kiệt sức, vươn tay tìm thành giường, lại bị cậu kéo tay đặt vòng qua cổ.
Cậu phớt lờ lời tôi van nài, mặc sức xông tới.
“Gen thú nhân đã được cải tạo.” Xá Xá Già ấn hông tôi xuống, mỉm cười giải thích, “cho nên… dài hơn thỏ bình thường.”
Tôi nhìn xuống.
Quả thật.
Mọi phương diện đều là như vậy.
Phiên ngoại: Xá Xá Già
1
Dao mổ rất lạnh, còn thời gian chờ vết thương tự lành thì dài dằng dặc.
Bị trói chặt cũng chẳng dễ chịu gì.
Người đàn ông ấy tự xưng là “cha” của chúng tôi. Tôi nhìn thấy mỗi lần ông ta tiêm thứ thuốc kia vào người, tốc độ già đi lại nhanh hơn.
Số “đứa trẻ” chịu nổi cường độ thí nghiệm ngày càng ít, ông ta cũng càng lúc càng nôn nóng.
Tôi có khả năng tự lành mạnh nhất, thế nên hiển nhiên ngày càng nhiều thí nghiệm rơi xuống người tôi.
Mỗi lần kết thúc, trong cơn mơ hồ tôi đều nghe thấy ông ta cảm thán một câu:
“Quả nhiên, thỏ rất chịu đau.”
2
Đau là gì?
Tôi không biết, cũng chẳng có gì để so sánh.
Từng khớp ngón tay của tôi đều bị đập nát, cũng từng bị mổ bụng rồi ném lại trên bàn phẫu thuật, chẳng ai ngó ngàng.
Cùng lắm ông ta ném cho một viên kẹo cứng xuống bàn, coi như phần thưởng.
Viên kẹo rơi xuống phát ra tiếng vang cô độc, ngân dài mãi, như một tiếng than khóc.
Thế nhưng tôi thậm chí chẳng còn sức để bóc ra mà ăn.
3
Khó khăn lắm mới trốn thoát, vậy mà lại bị nhốt vào lồng.
Tôi tưởng mình sắp chết rồi. Quả là một kiếp sống ngắn ngủi.
Thỏ vốn là loài rất coi trọng sự sạch sẽ. Trước đây, mỗi lần kết thúc thí nghiệm, chỉ cần hồi phục chút thể lực, tôi sẽ lập tức biến lại thành bản thể, chỉnh trang lông thật gọn gàng.
Nhưng tiệm thú cưng kia bẩn thỉu, nước thải chảy lênh láng, người ra kẻ vào còn vứt cả tàn thuốc. Tôi nhanh chóng biến thành một con thỏ xám xịt.
Được chết trong sạch là ước nguyện cuối cùng của tôi.
Thần linh ích kỷ sẽ chẳng thương xót mà ban ân cho tôi. Đáp lại lời cầu nguyện ấy, chỉ có Khiêm Khiêm.
Chính cô đã đưa tôi về nhà.
Khiêm Khiêm khoác chiếc áo khoác dày, cổ áo chắn gió rất tốt. Tôi rúc vào trong, lắng nghe nhịp tim cô, cảm giác ấm áp bao phủ.
4
Hình như Khiêm Khiêm rất thích dáng vẻ thỏ của tôi, mặc cho tôi quậy phá, thậm chí còn ôm tôi ngủ.
Nhưng khi tôi hóa thành người, cô lại trở nên xa cách, không còn chạm vào tôi, cũng chẳng úp mặt vào người tôi nữa.
Tôi không hiểu vì sao trước đó cô vừa điên cuồng hôn tôi, vừa cố nói chuyện bằng giọng nghèn nghẹn, nhưng giờ những sự thân mật ấy biến mất rồi, trong lòng tôi nặng nề lạ thường.
Một cảm giác chưa từng có.
Có lẽ… đây chính là đau đớn?
5
Khi tự tay xỏ khuyên cho mình, lòng tôi lại tràn ngập niềm vui, xen lẫn chờ mong.
Khiêm Khiêm từng khen người đàn ông gặp ở bãi đỗ xe đeo khuyên tai rất đẹp.
Nếu tôi cũng đeo, chắc chắn cô sẽ thích tôi thêm một chút.
6
Thế nhưng Khiêm Khiêm lại chẳng vui.
Cô nói, cô không giận vì sàn nhà dính máu, mà giận vì tôi tự làm mình bị thương.
Thì ra trong mắt cô, chuyện này chính là đau đớn.
Dù so với những thương tích trước kia chẳng đáng là gì, nhưng tôi có thể lợi dụng sự thương cảm của cô.
Khiêm Khiêm là con người nhân hậu, thậm chí còn vì tôi mà rơi lệ.
Nhưng tôi là một con thỏ xấu xa, vô cùng tham lam.
Tôi khẽ liếm giọt nước mắt của cô.
Nóng ấm.
Một ý nghĩ kỳ lạ len lỏi trong đầu.
Muốn… nuốt trọn cả con người cô.
7
Tình yêu không phải là khiến tôi toàn thân thương tích rồi bố thí cho một viên kẹo.
Bản chất của tình yêu chính là không nỡ để đối phương chịu đau.
Là Khiêm Khiêm đã khiến tôi hiểu ra điều đó.
Nhưng cho dù tôi không hiểu, cũng chẳng sao.
Dù sao cô đã nói sẽ mãi ở bên tôi.
(Toàn văn hoàn)