Chương 2 - Thiên Kim Tâm Cơ
5.
Tôi thấy sắc mặt của Giang Từ vẫn không khá hơn, nghe Giang Dao nói vậy thì càng cạn lời.
Nhưng vì mẹ luôn ra hiệu ngăn anh nên anh mới không vạch trần Giang Dao.
Thật ra không phải mẹ muốn bao che, nhưng suy cho cùng vẫn luôn áy náy với Giang Dao, nghe cô ả kể về những đau khổ từng trải thì xót lòng, nên mới giữ thể diện cho cô ả, cũng không muốn cô ả xấu hổ khi về nhà.
Mẹ làm vậy là đang suy nghĩ cho cả nhà, người một nhà nên hòa thuận, yêu thương lẫn nhau.
Nhưng Giang Dao lại không nghĩ vậy, cô ả cho rằng mẹ đang thiên vị cô ả.
Mẹ ở lại viện chăm sóc Giang Dao.
Tôi theo ba và Giang Từ về, mẹ đưa chúng tôi ra cổng viện.
Mẹ kéo tay tôi: “Kỳ Kỳ, để con tủi thân rồi, mẹ sẽ khuyên Dao Dao, con yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của mẹ con mình.”
“Không sao ạ, con cũng hy vọng Dao Dao có thể đón nhận con thật lòng.” Tôi nói khéo.
Dù hiện tại không có thiện cảm với Giang Dao nhưng tôi hiểu ước nguyện ban đầu của mọi người trong nhà.
“Có nên nói cho Giang Dao biết trong nhà có lắp camera không? Anh gai mắt với cái kiểu giả tạo của em ấy.” Giang Từ vẫn hơi giận.
Chẳng khó để nhìn ra Giang Từ không hề thích người em ruột thịt này của anh.
Có lẽ từ ngày nghe được lời Giang Dao nói qua điện thoại ấy, trong lòng đã có vướng mắc, lại thêm chuyện hôm nay đã phát tan toàn bộ hy vọng.
“Tạm thời đừng nói cho con bé biết.” Ba nói, “Bây giờ nói Dao Dao chắc chắn không chịu nhận, con bé mới về, phải chiều con bé để con bé mở lòng với mọi người.”
“Hơn nữa, chúng ta cũng không hiểu con người của Dao Dao, camera có thể thu lại được những gì con bé làm, kịp thời uốn nắn lại con bé.” Ba bổ sung thêm.
Mẹ đồng tình với quan điểm của ba.
Giang Từ cũng không kiên trì, chỉ nói: “Con thì lại muốn xem Dao Dao còn làm chuyện nực cười gì nữa.”
Thái độ như thể chờ xem trò hay.
Giang Từ chẳng áy náy với Giang Dao mấy, không bao dung đủ đường giống ba mẹ.
“Dao Dao mới về, sau này mọi người phải cố gắng chiều con bé một chút.”
Mẹ bất lực nói: “Chắc là con bé cảm thấy không an toàn nên mới nhắm vào Kỳ Kỳ, chỉ cần con bé hiểu mọi người sẽ không bớt thích con bé vì bất cứ ai, con bé sẽ mở lòng với Kỳ Kỳ thôi.”
Mọi người trong nhà đều rất tốt, cũng luôn nghĩ theo hướng tích cực.
Tôi được ba mẹ nuôi lớn nên cũng có quan điểm như ba mẹ, cho rằng một thời gian nữa Giang Dao sẽ thay đổi.
Thế là sau đó, mọi người cố gắng chiều Giang Dao nhất có thể, gần như Giang Dao muốn gì được nấy.
Vì để Giang Dao không tị nạnh với tôi, thậm chí khi có mặt Giang Dao, ba mẹ còn cố tỏ ra lạnh lùng với tôi.
Vốn tưởng như vậy thì Giang Dao sẽ hòa nhập với cái nhà này, không còn ý thù địch với tôi nữa.
Đương nhiên bề ngoài Giang Dao tỏ ra rất thân thiết với tôi, luôn miệng gọi “chị ơi, chị à”, nhưng chỉ có tôi biết, thật ra Giang Dao được một tấc lại muốn một thước.
Cô ấy không nghĩ mọi người trong nhà tốt với cô ả hơn vì mọi người muốn cô ả hòa nhập.
Cô ấy cho rằng mọi người tốt như vậy là vì “diễn xuất” tài ba của cô ả, thành công chia cắt tình cảm của tôi với người trong nhà.
Cô ấy dương dương tự đắc khoe khoang với tôi, thậm chí còn tuyên bố: “Giang Kỳ, chẳng mấy nữa tôi sẽ đá cô khỏi cái nhà này!”
6.
Tôi không muốn tranh cãi với Giang Dao, càng không thánh mẫu đến mức đi khuyên bảo người ghét mình.
Dù sao tự bản thân cô ả không hiểu, quyết đâm đầu vào chỗ ch//ết, cuối cùng tự rước nhục vào thân thì cũng đáng đời thôi.
Hôm ấy, Giang Dao đột nhiên nói muốn nuôi thú cưng.
Cô ấy nài nỉ khóc lóc kể, hóa ra lúc sống ở nhà kia có một con mèo làm bạn, cô ả nói mỗi lần cô ả bị đánh bị mắng thì bé mèo đáng yêu luôn ở bên cô ả, nhiều lần giúp cô ả từ bỏ suy nghĩ muốn t//ự t//ử.
Đã nói bi thương đến mức đấy rồi mà mọi người trong nhà không đồng ý thì lại thành ra mọi người quá đáng.
Thật ra, ba mẹ và Giang Từ đều bị viêm xoang nặng, lông động vật gây ra triệu chứng hắt hơi sổ mũi không dứt, nhưng để chiều theo Giang Dao, mọi người đã mua cho cô ả một con mèo mắt xanh rất đáng yêu.
Sau khi được mua cho, Giang Dao đi đâu cũng bế theo con mèo ấy, thích tới mức không rời tay, chăm sóc chu đoán vô cùng.
Mọi người trong nhà thấy Giang Dao yêu động vật như vậy thì vô cùng mừng. Bởi lần trước Giang Dao gây sự với tôi, tuy mọi người không chấp nhặt nhưng vẫn để tâm.
Cơ mà tôi không vui vẻ như ba mẹ, và Giang Từ cũng vậy.
Anh kéo tôi tới góc khuất, thì thầm với tôi: “Anh nhìn Giang Dao và con mèo kia là thấy hãi. Em cẩn thận Giang Dao đấy, anh nghĩ nó lại sắp giở trò rồi.”
Quả nhiên Giang Từ nói không có sai.
Một tháng qua, mèo cưng của Giang Dao luôn đáng yêu, nhưng sáng nay lại tự dưng nổi đi//ên nhào tới tôi, vươn móng cào lên mặt tôi.
May mà tôi phản ứng nhanh, giơ tay cản lại mới không bị con mèo cào r//ách mặt.
Nhưng mu bàn tay đã chảy m//áu, nhìn rất thảm.
Mọi người trong nhà vây lại.
Tôi còn chưa kịp khóc, Giang Dao đã khóc hết nước mắt: “Em xin lỗi chị, tại em, tại em không giữ Nữu Nữu mới để nó cào chị. Em xin chị đừng đánh Nữu Nữu, chị muốn trách thì trách em…”
Nhìn Giang Dao khóc đau thương như thế, nhất thời không nhận ra ai mới là người bị mèo cào.
Ba mẹ nhìn vết thương của tôi thì cũng hơi giận.
Mẹ nghiêm nghị nói: “Dao Dao con yên lặng đi, chị của con bị thương, con gào khóc vậy để làm gì?”
Giang Dao bị mẹ nói thì đứng hình.
Mọi người chưa bao giờ nặng lời với cô ả.
Cô ả ấp úng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Con thấy chị bị thương, con cũng buồn…”
Mẹ không đáp lại cô ả, lo lắng nói: “Kỳ Kỳ, mẹ đưa con tới bệnh viện xử lý vết thương, bị động vật cào phải tiêm phòng dại, không được để lâu.”
Tôi theo mẹ đến bệnh viện xử lý vết thương, tiêm xong về, Giang Dao ở nhà đã khóc sưng cả mắt.
“Con sao thế?” Mẹ nhìn Giang Dao như vậy thì xót lòng.
Giang Dao đỏ hoe hai mắt, nghẹn ngào: “Con nghĩ tới chuyện tại con mà chị bị mèo cào là lại buồn, từ nhỏ chị đã được cưng chiều sống sung sướng, chắc chắn chưa từng bị thương. Đâu giống con, từ nhỏ đã quen bị đánh… Nhất định là chị rất đau, đều là lỗi tại con…”
7.
Giang Dao vừa nói vừa nặn ra hai giọt nước mắt, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương.
“Nước mắt cá sấu.” Giang Từ bật thốt ra mấy chữ này.
Ngứa mắt trước bộ dạng giả dối của Giang Dao.
“Anh, anh nói gì thế?” Giang Dao không được đi học, không hiểu ý châm biếm của Giang Từ.
Nhưng cô ả rất thông minh, đoán được đó không phải lời hay ho gì.
“Anh trách em đấy à? Trách em không trông Nữu Nữu để Nữu Nữu cào chị. Nhưng em cũng đâu muốn, nếu em biết trước thì em thà người bị cào là em, em làm việc đồng áng từ nhỏ, da dày thịt béo, bị cào cũng không sao.”
Tôi nhìn Giang Từ đã nghe ngứa cả tai.
Trà xanh nói kiểu của trà xanh, nhưng trước chuyên gia thưởng trà Giang Từ đây thì đúng là tự rước lấy nhục.
“Em buồn, em tự trách vậy thì cho Nữu Nữu đi, không kẻo lần sau nó lại cào người khác, em lại khóc ch//ết?” Giang Từ châm chọc.
“Không!” Giang Dao nghe nói muốn cho Nữu Nữu đi thì lập tức tuyệt đau khổ.
Thái độ khoa trương ấy khiến mọi người đơ ra.
Ai không biết còn tưởng ch//ết cha ch//ết mẹ.
Bậy, bậy, bậy.
Tôi vội dập tắt suy nghĩ ấy, không được rủa ba mẹ.
Mọi người trong nhà trợn mắt há mồm nhìn thái độ quái dị khác người của Giang Dao.
“Con không thể không có Nữu Nữu, mất em ấy, con sống sao được? Ba, mẹ, anh, chị, mọi người muốn trách thì trách con, đánh con mắng con đều được, xin mọi người đừng làm vậy với Nữu Nữu, xin mọi người đừng cho Nữu Nữu…”
Cuối cùng thì mẹ cũng không nhịn được nữa, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, không trách con, cũng không cho Nữu Nữu, con đừng suốt ngày khóc lóc nữa.”
Giang Dao cắn môi nức nở, kìm nén nỗi tủi thân trong lòng.
“Mẹ tin chuyện hôm nay chỉ là sự cố, qua rồi thôi. Nhưng Nữu Nữu đã cào Kỳ Kỳ, Dao Dao, con phải trông nó, dạy lại nó, lần sau nó còn cào ai nữa thì chỉ có thể cho nó đi.” Mẹ nghiêm nghị nói.
“Vâng, con sẽ trông Nữu Nữu cẩn thận, nhất định không để nó làm ai bị thương, cảm ơn mẹ đã tha thứ cho con.” Giang Dao ngoan ngoãn thề thốt.
Cuối cùng cũng nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Nhưng trong nụ cười ấy lại có đôi phần tự đắc.
Cô ả nhân lúc không có ai ở nhà, cố tình bế Nữu Nữu tới cạnh tôi, hỏi tôi: “Giang Kỳ, cô vẫn chưa nhận ra ư?”
Tôi nhíu mày.
Nhận ra cái gì?
Nhận ra cô ả tâm cơ thảo mai?
“Không thấy mọi người trong nhà đều đứng về phía tôi hả?”
Giang Dao khoe khoang: “Dù mèo của tôi cào cô bị thương thì sao chứ? Không ai trách tôi hết.”
Tôi bật cười.
Không trách vì mọi người bao dung yêu thương cô, nhưng cô chẳng những không biết ơn mà còn ở đây khoác lác?
Rốt cuộc nhân cách của con người này méo mó đến mức độ nào?
“Giang Kỳ, nếu tôi là cô thì đã chủ động rời đi từ lâu rồi. Cô mặt dày ở lại, không biết xấu hổ à?” Giang Dao lạnh lùng móc mỉa tôi.
Quả thật bây giờ và lúc ở trước mặt mọi người như là hai người khác nhau.
8.
Tôi cũng không nhường nhịn cô ả nữa.
Lúc cô ả mới về, tôi nghĩ cô ả đã phải chịu nhiều khổ đau, tâm trạng không ổn định nên đã cố gắng mở lòng với cô ả.
Nhưng bây giờ đã qua một hai tháng, cô ả vẫn gây sự với tôi, thật sự phải nói là đầu óc của người này có vấn đề.
“Giang Dao, không phải chị tự tới nhà mình, chị được ba mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, ba mẹ thật tâm tốt bụng đưa chị về, nên đó giờ chẳng có chuyện chị mặt dày ở lỳ đây!” Tôi nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Đó là bởi vì không có tôi nên ba mẹ mới nhận nuôi cô, cô chỉ là vật thay thế của tôi, bây giờ tôi đã trở về, cô nên biết đường cút.”
“Trong mười tám năm em không ở cái nhà này, chị luôn bên ba mẹ, chị giúp ba mẹ vượt qua quãng thời gian đau khổ nhất. Dựa vào đâu em vừa về thì muốn đạp đổ tất cả những gì chị làm? Em có thấy mình ngang ngược quá không?”
“Cô!” Giang Dao bị tôi nói cho im thít.
“Suy cho cùng tất cả mọi thứ trong cái nhà này cũng từ tiền của ba mẹ, không phải tiền của em. Ba mẹ không đuổi chị đi thì em có tư cách gì nói thế?”
“Tôi là con ruột của ba mẹ, đồ của ba mẹ đều là của tôi, cô dùng đồ của ba mẹ tức là dùng đồ của tôi.” Giang Dao nói như điều hiển nhân.
Tôi tức giận phản bác: “Ba mẹ vất vả một đời, em không làm gì mà cũng nhận là của mình, em không cảm thấy đó mới là mặt dày à?”
“Giang Kỳ, cô im đi!”
Giang Dao không nói lại tôi thì thẹn quá hóa giận:
“Đã nói hết nước hết cái với cô rồi mà cô vẫn không nghe, vậy đừng trách tôi ác! Tôi sẽ khiến cô rời khỏi nhà họ Giang này trong nhục nhã, cô cứ chờ đấy!”
Giang Dao hung tợn vứt xuống một câu rồi rời đi.
Tôi không sợ cô ả, dù cô ả lại giở mánh khóe thì có thể làm được gì, hơn nữa mọi hành động của cô ả đều bị camera trong nhà thu lại rõ ràng.
Cô ấy càng làm nhiều thì càng xấu mặt.
Nhưng lần này, tôi không thể không nói, quả thật Giang Dao đã vượt qua ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Sáng sớm, một tiếng hét vang khắp biệt thự.
Một tiếng này đã đánh thức tất cả mọi người.
Tôi, ba mẹ và cả Giang Từ đều vội vàng chạy ra khỏi phòng. Mọi người còn đang ngái ngủ thì lập tức thấy dưới sảnh, Giang Dao đang ngồi bệt trên sàn, gào khóc đau đớn.
“Sao thế?” Mẹ hỏi cô ả.
Sau khi Giang Dao về, cái nhà này không được ngày yên bình, tôi nhìn ba mẹ không những không quá lo lắng mà còn có hơi bực bội.
“Hu hu hu…”
Giang Dao ôm Nữu Nữu khóc, khóc như muốn tắc thở.
Mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ba đã hơi giận: “Giang Dao, mới sáng ra con khóc cái gì! Tại sao con khóc thì con phải nói ra chứ, con không nói thì làm sao mọi người biết rốt cuộc con muốn thế nào!”
Giang Dao bị giọng quát của ba dọa, cô ả im thít, hai mắt đẫm lệ nhìn chúng tôi, bộ dạng ấy mới đáng thương làm sao.
“Có chuyện gì?” Ba vẫn vậy, thái độ vẫn nghiêm khắc.
“Nữu Nữu, Nữu Nữu ch//ết rồi…” Giang Dao đau khổ nói, vừa nói vừa chìa Nữu Nữu ở trong lòng ra.