Chương 3 - Thiên Kim Ngốc Nghếch và Bí Mật Đáng Sợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trần Vân đứng bên cạnh, trong mắt đầy khát khao.

“Chị đánh hay quá… Giá mà em cũng chơi được những giai điệu đẹp thế này. Tiếc là em chưa từng học, cũng không biết gì cả.”

Cô ấy nhẹ nhàng nói rồi mỉm cười:

“Chị, chị có thể chơi thêm một bản nữa không?”

Tôi gật đầu, đặt tay lên phím đàn.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Trần Vân bất ngờ đưa tay, mạnh mẽ ép nắp đàn xuống.

Cơn đau nhói lập tức xuyên thẳng qua từng đầu ngón tay tôi.

Khuôn mặt cô ấy vẫn nở nụ cười, nhưng bàn tay lại tiếp tục ấn mạnh lần thứ hai.

m thanh xương gãy rợn người vang lên trong cơ thể tôi.

Đúng lúc đó, bố mẹ bước vào phòng khách.

Trần Vân lập tức chuyển sang vẻ hoảng loạn:

“Chị! Sao tay chị bị kẹp dưới nắp đàn vậy?!”

Tôi đau đến mức không nói nên lời, mặt mày trắng bệch, được bố mẹ vội vàng đưa vào bệnh viện.

Kết quả kiểm tra: xương ngón út gãy, dây thần kinh bị tổn thương — từ nay không thể chơi đàn piano được nữa.

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, giọng run run:

“Tại sao em lại đập tay chị?”

Cô ta lại làm ra vẻ ngây thơ:

“Chị ơi, rõ ràng nắp đàn tự sập xuống, sao chị lại đổ lỗi cho em?”

Chưa dứt lời, nước mắt đã tuôn như mưa:

“Từ ngày em trở về, chị luôn đối đầu với em! Em biết chị không hoan nghênh em, thậm chí muốn em biến mất! Được thôi, em sẽ rời đi!”

Mẹ vội vàng giữ chặt lấy cô ấy:

“Con là con gái ruột của mẹ, con muốn đi đâu chứ!”

Bố thì giận dữ trừng mắt nhìn tôi:

“Xin lỗi Trần Vân ngay! Lập tức!”

Môi tôi run rẩy.

Cuối cùng tôi chỉ có thể cúi đầu, khẽ khàng nói:

“Xin lỗi.”

Đêm đó, tôi bị cơn đau đánh thức, dậy đi vệ sinh thì tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của bố mẹ.

Mẹ khẽ hỏi:

“Đối xử với Tiểu Nhi thế này… có phải hơi bất công không? Rõ ràng chúng ta đều biết Trần Vân là người làm chuyện đó.”

Nhưng bố lạnh lùng ngắt lời:

“Thì sao? Chẳng lẽ lại trách phạt con bé? Nó mới là con gái ruột của chúng ta.”

Tim tôi chợt thắt lại.

Thì ra… họ không phải không biết. Họ chỉ là không nỡ.

Không nỡ trách phạt con ruột của mình.

Còn tôi… trong lòng họ, cuối cùng vẫn chỉ là người ngoài.

Sau khi xuất viện trở về, cây đàn piano của tôi bị vứt vào nhà kho ngoài vườn.

Phòng nhạc ngày xưa của tôi trở thành phòng học của Trần Vân.

Không ai hỏi tôi có đồng ý hay không.

Tôi im lặng dưỡng thương, coi mình như cái bóng trong nhà.

Dù sao Trần Vân cũng là con gái ruột của họ.

Còn tôi, chỉ là người đã khiến con gái ruột của họ bị thương, một đứa trẻ không thuộc về nơi này.

Mười tám năm hạnh phúc ấy, có lẽ là tôi nợ em ấy.

Một ngón tay, một cây đàn, thì có là gì?

Chẳng bao lâu sau, bố mẹ quyết định tổ chức tiệc nhận người thân cho Trần Vân, mời rất nhiều bạn bè và họ hàng.

Tôi len lén trốn vào nhà kho, ngồi cạnh cây đàn phủ đầy bụi, nhẹ nhàng vuốt lên phím đàn.

Bất ngờ, tôi nghe thấy giọng của Trần Đại Lôi vang lên.

Hoảng hốt, tôi lập tức chui xuống gầm đàn.

Trần Vân đi cùng ông ta, gương mặt đầy bực tức:

“Tiền tôi đưa rồi, ông còn muốn gì nữa?”

“Hôm đó rõ ràng ông nói, chỉ cần tôi đưa một triệu thì ông sẽ không liên lạc nữa.”

Tôi giật thót người.

…Là sao?

Chẳng lẽ Trần Vân cũng bị uy hiếp?

Hay tất cả mọi chuyện, ngay từ đầu… là cái bẫy do hai người này dựng lên để lừa bố mẹ?

Tôi vội lấy điện thoại ra định ghi âm lại đoạn hội thoại.

Nhưng không may, điện thoại rơi xuống đất đánh bộp một tiếng.

Trần Đại Lôi lập tức quay đầu:

“Ai ở đó?!”

Tôi bật dậy định chạy, nhưng ngay lúc đó — một chiếc bình hoa nặng trịch từ phía sau đập thẳng xuống đầu tôi.

Thị lực mờ dần.

Bên tai là giọng nói hung ác của Trần Đại Lôi:

“Nó chắc chắn đã nghe thấy hết rồi. Không thể để nó sống.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)