Chương 6 - Thiên Kim Mất Tích
Giấy tờ đặt xuống trước mặt, trán Tống Kiến Quốc đã bắt đầu túa mồ hôi.
Giọng bố tôi vẫn trầm và mạnh mẽ: “Chúng tôi hiểu tình thân máu mủ, nhưng đó không bao giờ là lý do để huỷ hoại một đứa trẻ.”
“Noãn Noãn ở với chúng tôi mười tám năm, chúng tôi dạy con bé tự lập kiên cường, chứ không phải loại quy củ coi người như phân cấp xã hội thế này!”
Ánh mắt bố tôi quét qua căn phòng khách xa hoa nhà họ Tống: “Tôi rất tò mò, văn hoá doanh nghiệp của công ty ông có giống cái kiểu giáo dục gia đình này không? Bề ngoài bóng loáng, bên trong toàn mấy chuyện thất đức?”
Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi hơn, nhìn thẳng vào mẹ Tống: “Bà Tống! Noãn Noãn là con gái ruột của bà! Bà nhìn con bé bị đối xử thế này, đến một bữa no cũng không có!”
“Lương tâm bà bị chó tha rồi à?”
“Mẹ!”
Tống Minh Châu bất ngờ hét lên rồi lao vào ôm mẹ Tống.
“Con không muốn quay lại cô nhi viện! Mẹ nói mẹ sẽ mãi là mẹ của con mà!”
7.
8.
Tống Minh Châu nắm chặt tay áo mẹ Tống, nước mắt nước mũi lem nhem khắp mặt, hoàn toàn mất dáng vẻ tiểu công chúa tinh xảo ngày thường.
Mẹ Tống bị nó lắc cho chóng cả đầu, nhìn sang bố mẹ đang ôm chặt lấy tôi đầy che chở, lại nhìn cô con gái nuôi mặt mũi lem luốc đang khóc sướt mướt trước mặt, cán cân trong lòng bà càng lúc càng nghiêng ngả.
Bà cố gỡ tay nó ra, giọng mất kiên nhẫn: “Minh Châu, đừng làm loạn nữa!”
“Không ai nói sẽ gửi con đi cả!”
“Là nó! Nó đến để cướp hết mọi thứ của con! Bao gồm cả ba mẹ của con!”
Tống Minh Châu đột nhiên quay phắt đầu lại, trợn mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, đôi mắt to đẹp ngày thường giờ đầy độc ý: “Đều do mày! Lâm Noãn Noãn!”
“Tại sao mày phải quay về? Tại sao mày không chết ngoài kia cho rồi!”
“Minh Châu!”
Tống Kiến Quốc quát lớn, đến lúc này ngay cả ông ta cũng không giữ nổi mặt mũi nữa.
Mặt bố tôi “xoạt” một cái tối sầm, chẳng thèm nhìn Tống Minh Châu lấy một cái, ánh mắt như dao chém thẳng vào mặt Tống Kiến Quốc:
“Tổng giám đốc Tống! Con gái quý của ông ghê gớm thật đấy!”
“Gọi chị gái là sao chổi? Cái giáo dưỡng này đúng là độc nhất vô nhị như phân bọ cạp!”
Mẹ tôi tức muốn nhảy dựng, ôm tôi càng chặt hơn: “Ối giời ơi bà Tống! Bà nghe thấy không?”
“Đây là đứa con gái bà ấp trong tay nuôi lớn đấy à?”
Bà càng nói càng tức, chỉ thẳng vào Tống Minh Châu: “Còn rủa con gái tôi chết ở ngoài? Lòng dạ đen như đáy nồi thế này cơ mà!”
“Ở Đông Bắc mà nói thế sớm bị người ta vả cho rách cái mồm rồi!”
Tống Minh Châu bị mẹ tôi mắng cho rụt cổ, mặt trắng bệch, Tống Kiến Quốc thì xanh rồi lại trắng, vừa định nói gì đã bị bố tôi chặn ngang.
“Cái kiểu dạy dỗ này mà còn dám chê con gái tôi không có quy củ?”
“Con tôi dù có thế nào cũng không bao giờ mở miệng rủa chết chị em! Nhà các người cái nề nếp nó thối từ gốc rồi!”
Mẹ tôi ôm tôi, hướng về mẹ Tống mà bĩu môi: “Cả ngày la làng bảo con gái tôi vô phép tắc? Tôi xem mấy cái quy củ nhà bà chắc chui hết vào bụng chó rồi!”
Mẹ Tống bị chặn họng đỏ bừng cả mặt, há miệng mà không thốt nổi một câu.
Tống Kiến Quốc vội vàng cứu vãn: “Trẻ con nói năng hồ đồ thôi…”
“Thôi xin!” Bố tôi phẩy tay mạnh, “Ba tuổi xem lớn, cái nết này không phải một ngày hai ngày mà thành!”
“Nếu hai người không biết dạy con, nhà họ Lâm chúng tôi không ngại dạy hộ!”
Tống Minh Châu thấy bố mẹ nuôi bị dồn đến chân tường, lập tức gào lên hỗn loạn: “Tôi nói sai chỗ nào!”
“Nó chính là sao chổi! Từ lúc nó về nhà, mọi chuyện đều loạn hết lên!”
“Ai biết nó có phải do nhà họ Lâm dạy đến để phá nát nhà họ Tống chúng tôi không!”
Nó lại chỉ thẳng vào bố mẹ tôi: “Còn hai người nữa! Làm màu cái gì!”
“Không phải chỉ là cái chức cục trưởng ở cái chỗ nhỏ xíu đấy thôi à? Đến Nam Thành làm bộ làm tịch cái nỗi gì!”
“Ai biết có phải hai người nhắm vào tiền nhà họ Tống nên mới ôm chặt đứa con hoang này không!”
“Láo xược!”
Bố tôi đập mạnh tay lên thành ghế, quay sang chú Tiểu Chu: “Tiểu Chu, máy ghi hình mở đúng không?”
“Con gái chủ tịch Tập đoàn Tống thị, công khai xúc phạm cán bộ nhà nước, nghi ngờ động cơ của người thi hành công vụ, những phát ngôn này đã cấu thành vu khống và cản trở người thi hành công vụ.”
Tống Kiến Quốc thật sự hoảng sợ.
Ông ta hiểu rõ doanh nghiệp sợ nhất dính dáng đến loại cáo buộc nào, vội túm lấy Tống Minh Châu đang la hét kéo ra sau, mặt tím bầm quát: “Im ngay! Còn nói nhảm nữa thì cút về phòng!”
Lợi dụng lúc hỗn loạn, bố tôi tiếp tục đưa ra yêu cầu:
“Tổng giám đốc Tống, chúng tôi cần một môi trường yên tĩnh để làm rõ toàn bộ quá trình Noãn Noãn sống ở đây.”
“Tôi cũng cần một phần tài liệu tài chính gần đây của công ty ông, để đánh giá xem tranh chấp gia đình có ảnh hưởng đến hoạt động ổn định của doanh nghiệp, rồi gián tiếp gây nguy cơ đến quyền lợi trẻ vị thành niên hay không.”
“Chắc ông Tống cũng rõ, vận hành doanh nghiệp thì tính chuẩn mực phải đặt lên hàng đầu.”