Chương 5 - Thiên Kim Đã Bị Tráo Đổi

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

14

Mẹ tôi, Tô Bồi An và Tần Mai Tuyết lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mẹ tôi yêu Tô Bồi An công khai. Mặc dù ông ta là một công tử bột bất tài, nhưng mẹ tôi lại một lòng hướng về ông ta.

Đến tuổi kết hôn, mẹ tôi dứt khoát gả cho Tô Bồi An, giúp ông ta ngồi vững vị trí người nắm quyền nhà họ Tô.

Lúc đó mẹ tôi nghĩ, mặc dù Tô Bồi An không có đầu óc kinh doanh, chỉ cần bà ấy đủ thông minh là được.

Không ngờ tôi mới sinh được hai tháng, mẹ tôi đã phát hiện Tô Bồi An và Tần Mai Tuyết đã ở bên nhau từ lâu.

Lúc đó bà ấy nổi giận, nói: “Đàn ông trên đời này nhiều vô kể, nói sớm đi, tôi đâu đến nỗi phải tranh giành đàn ông với cô, Tần Mai Tuyết.”

Tần Mai Tuyết khóc lóc thút thít nói: “Phương Phương, tôi không muốn tranh giành với cô. Nhưng cô sinh ra đã có tất cả, tôi chỉ là một cô nhi sống nhờ nhà người khác, nếu Bồi An cũng bị cô cướp đi, tôi sẽ không còn gì cả.”

Mẹ tôi tặng Tần Mai Tuyết hai cái tát, từ đó cắt đứt quan hệ với Tô Bồi An.

Chỉ là bà ấy đã đi một nước cờ sai lầm, lúc đó cứ khăng khăng muốn gả cho Tô Bồi An, nên bị người nhà họ Tô tính kế. Nếu hai người họ ly hôn, mẹ tôi phải chia một nửa tài sản cho Tô Bồi An.

Vì vậy, bấy lâu nay bà ấy cứ dây dưa với Tô Bồi An.

Cho đến khi tôi xuất hiện, phá vỡ sự cân bằng giữa họ.

“Lâm Sam, con có chút thông minh vặt đấy. Nhưng chỉ dựa vào một hợp đồng nhà cung cấp và tin tức của Tần Mai Tuyết mà muốn nắm thóp bố con, vẫn còn non lắm.”

Mẹ tôi lướt điện thoại, cười mỉa mai: “Nhìn thấy chưa, Tô Bồi An không hề quan tâm đến scandal với Tần Mai Tuyết. Anh ta, chỉ là một kẻ ích kỷ.”

Tôi suy nghĩ rất lâu, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi nói: “Mẹ, nếu con có thể giúp mẹ ly hôn với bố một cách thuận lợi, và khiến ông ta không thể chia được tài sản của mẹ. Vậy mẹ có thể cho con một phần cổ phần của tập đoàn, và chuỗi khách sạn dưới trướng nhà họ Bạch không?”

“Được thôi.” Mẹ tôi cười híp mắt nói: “Bộ dạng này của con, đặc biệt giống ta hồi trẻ tranh giành tài sản với mấy cậu con.”

Tôi sờ mặt mình “chậc” một tiếng: “Bố không phải nói con giống ông ấy sao?”

“Nghe anh ta nói xàm đấy.” Mẹ tôi tao nhã đảo mắt, gõ gõ bàn nói: “Cho con một tháng, nếu không giải quyết được thì ta sẽ ra tay, ta không muốn lãng phí thời gian cho cặp tiện nhân này.”

Tôi cười, cúi người khoác tay bà ấy nói: “Ba ngày là đủ rồi.”

Mẹ tôi bị tôi thân mật, có chút không thoải mái đẩy tôi ra.

“Mẹ, cảm ơn mẹ đã đứng về phía con.” Tôi ôm bà ấy một cái: “Nếu sau này mẹ nói chuyện với Tô Nhu dễ nghe một chút, thì sẽ tốt hơn nữa.”

Tôi nhanh chóng ngồi sang một bên, mẹ tôi lườm tôi một cái: “Cánh còn chưa mọc ra, đã dám chỉ huy ta rồi. Nói xem, con có diệu kế gì.”

15

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, bảy tấc của Tần Mai Tuyết chính là cậu con trai quý báu của cô ta.

Nói thật, lần đầu tiên tôi gặp em trai cùng cha khác mẹ này, quả thực bị vẻ đẹp của cậu ta làm cho kinh ngạc.

Đây là thiên tài piano mới mười tám tuổi đã nổi tiếng quốc tế, nghe nói sang năm sẽ tổ chức buổi hòa nhạc. Chỉ là một thiên tài như vậy, hình tượng được truyền thông xây dựng, là thân thế bí ẩn.

Có vẻ như Tần Mai Tuyết cũng không muốn người khác biết, con trai cô ta là con riêng.

Tần Dự ngồi trước đàn piano biểu diễn, giống như hoàng tử bước ra từ truyện tranh.

“Nghe cậu ấy đàn, tớ mới thấy sự khác biệt giữa người thường và thiên tài.” Tô Nhu mê mẩn nói: “Tớ có luyện thêm trăm năm nữa, cũng không bằng một ngón tay của cậu ấy.”

Tôi chống cằm, thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần của Tần Dự, hỏi Tô Nhu: “Cậu thế nào rồi, đã cưa đổ cậu ta chưa?”

Mặt Tô Nhu đỏ bừng lên: Lâm Lâm chuyện này tớ thực sự không làm được, xin lỗi cậu. Tớ vừa nhìn thấy cậu ấy là đỏ mặt, làm sao mà quyến rũ cậu ấy được. Hôm nay còn là do Tần Chiếu Dã thực sự không thể chịu nổi nữa, trực tiếp lái xe đến bắt cậu ấy về.”

“Thật là không có chí khí.”

Tôi cũng không trông mong Tô Nhu có thể làm nên chuyện lớn này, dù sao Tần Dự trông đã như một tai họa rồi.

Ban đầu còn định dùng chiêu mỹ nhân kế, để Tô Nhu cưa đổ Tần Dự, nhân tiện uy hiếp Tần Mai Tuyết.

Cuối cùng, vẫn phải nhờ Tần Chiếu Dã ra tay.

Tần Dự đàn xong, quay đầu nhìn tôi.

“Lát nữa bảo cậu kêu thì kêu, bảo cậu khóc thì khóc, nghe chưa?” Tôi đi tới, cười híp mắt vỗ vào đôi tay của Tần Dự: “Nếu không nghe lời, đôi tay này của cậu có thể sẽ bị phế đấy.”

Tần Dự ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt hổ phách đẹp đến lạ thường.

Cậu ta khoanh tay, cười nhẹ một tiếng: “Không phải chỉ muốn liên thủ với mẹ tôi, để làm Tô Bồi An một vố sao? Cần gì phải vòng vo như vậy.”

Tần Dự tự mình lấy thuốc lá ra, hút một điếu, tựa vào đàn piano nói: “Chỉ cần tôi mở miệng, mẹ tôi chuyện gì cũng sẽ làm.”

Cậu ta nhả khói, trong khoảnh khắc như một tiểu ác ma rơi xuống thần đàn.

Tôi giật điếu thuốc của cậu ta, hỏi: “Điều kiện gì?”

“Để cô ấy nói chuyện với tôi vài ngày.” Tần Dự nhìn Tô Nhu, nở một nụ cười.

“Đừng có làm càn!” Tôi tát vào cổ cậu ta một cái.

Tôi không ngờ thằng nhóc Tần Dự này, lại hoàn toàn không theo lẽ thường.

Tần Mai Tuyết vội vàng chạy đến, thấy Tần Dự, cô ta mắng tôi xối xả: “Mày dám bắt cóc con trai tao! Mới nhỏ tuổi đã lòng dạ rắn rết như vậy, tao nhất định sẽ báo cảnh sát, cho mày ngồi tù!”

Tôi còn chưa kịp mở lời, Tần Dự đã rút ra một con dao nhỏ chĩa vào cổ mình, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn con sống thì nghe lời Lâm Sam, giúp cô ấy tống Tô Bồi An vào tù. Nếu không, hôm nay con sẽ nằm xuống mà ra khỏi cánh cửa này.”

“Tiểu Dự!” Tần Mai Tuyết nước mắt lưng tròng nói: “Mẹ khổ tâm gây dựng tất cả là vì ai chứ? Tại sao con không bao giờ thấy được nỗi khổ tâm của mẹ, lại cứ hành hạ mẹ như vậy!”

Tôi liếc thấy dưới cổ tay Tần Dự, lại có một vết sẹo đáng sợ, nhìn là biết đã từng tự tử.

Nhìn lại vẻ mặt Tần Mai Tuyết này, tôi đần mặt ra, lẽ nào hai mẹ con này thường xuyên chơi trò này?

Tần Dự thong thả cứa một đường trên cổ, cười rất vui vẻ: “Mẹ, nếu con cứa sâu hơn một chút, tuần sau có lẽ sẽ không thể tham dự buổi họp báo được. Đến lúc đó mẹ, người quản lý, sẽ giải thích với truyền thông thế nào đây.”

“Thần kinh à!” Tôi đá con dao trên tay Tần Dự văng ra.

Tô Nhu bên cạnh xông tới, lập tức giấu con dao đi, cảnh giác nhìn Tần Dự, như sợ cậu ta cướp dao.

“Tần Mai Tuyết, tôi cũng không vòng vo với cô nữa.” Tôi nói thẳng: “Với cái thằng thần kinh như con trai cô, tôi có cả vạn cách để hủy hoại nó. Cái tôi muốn rất đơn giản, là Tô Bồi An phải ra đi tay trắng. Cô đi theo ông ta nhiều năm như vậy, tôi không tin cô không có bằng chứng gì về ông ta. Cô muốn gả cho bố tôi, không ngoài mục đích muốn Tần Dự có một thân phận danh chính ngôn thuận. Chỉ cần cô hợp tác với tôi, tôi sẽ để nhà họ Tần tung tin ra, nói Tần Dự là người nhà họ Tần. Thân phận này, còn thể diện hơn con riêng của Tô Bồi An nhiều.”

“Tôi lấy gì để tin cô?” Tần Mai Tuyết lau nước mắt, cảnh giác nhìn tôi.

Tần Dự chỉ vào cửa sổ nói: “Mẹ, nếu mẹ không đồng ý với cô ấy, con sẽ nhảy lầu.”

“Thần kinh, im miệng!” Tôi đá vào mông Tần Dự một cái, cau mày nhìn cậu ta: “Cậu bị bệnh này bao lâu rồi?”

Tần Dự sờ vết sẹo trên tay, cười một cách phóng đãng: “Chị gái, chị tinh mắt đấy.”

Tôi không nói gì, tôi đã từng gặp người rất giống Tần Dự.

Không kiểm soát được cảm xúc, lúc vui lúc buồn.

Sau đó… sau đó cô gái đó đã nhảy lầu.

Mẹ cô ấy còn mắng chửi nói chết đi cho thanh thản, đỡ phải giả điên giả dại đi khám bác sĩ tâm lý tốn tiền.

“Lời Lâm Sam nói, chính là đại diện cho tôi.” Tần Chiếu Dã bước ra từ căn phòng, khoác vai tôi nói với Tần Mai Tuyết: “Chỉ cần cô giúp cô ấy giải quyết Tô Bồi An, tôi sẽ giúp Tần Dự tạo thế.”

“Thêm một điều kiện nữa.” Tần Mai Tuyết suy nghĩ một chút rồi quả quyết nói: “Cậu cho Tiểu Dự hai phần trăm cổ phần, tôi đảm bảo sẽ tống Tô Bồi An vào tù.”

Tôi nhìn vẻ dứt khoát của cô ta, bật cười: “Cô làm tiểu tam nhiều năm như vậy, không hề yêu Tô Bồi An à?”

“Đàn ông mà thôi.” Tần Mai Tuyết vén tóc, chỉnh lại trang điểm, bình tĩnh nói: “Nếu không phải thấy anh ta năm đó có thể đưa tôi ra nước ngoài du học, cho tôi cuộc sống sung túc, anh ta tính là cái thá gì.”

Tần Dự như lên cơn nghiện thuốc, lại muốn lấy thuốc lá.

Tô Nhu nhanh tay giật lấy điếu thuốc của cậu ta, nhét vào tay cậu ta một cây kẹo mút: Lâm Lâm bị viêm mũi, cậu đừng hút thuốc. Họ đang nói chuyện chính, chúng ta đừng làm phiền họ, đến phòng chiếu phim xem phim đi.”

“Được thôi.” Tần Dự cắn cây kẹo mút, nhìn chằm chằm Tô Nhu.

“Tần Dự, nếu cậu dám bắt nạt Tiểu Nhu, tôi tuyệt đối sẽ chặt cậu ra.”

16

Đợi hai người họ đi rồi, Tần Mai Tuyết mới nói: “Ba năm trước, Tô Bồi An uống say ở nước ngoài, đã xâm hại một cô gái, tôi có bằng chứng.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)