Chương 7 - Thiên Đế Chặt Gẫy Sừng Ma Của Ta
Ta chợt tò mò, nàng ta đã nói gì.
Tỉnh Tử Yến dừng lại một chút “Thôi, dù sao cũng không phải nàng.”
Dưới ánh mắt chăm chú của ta, tai chàng dần đỏ lên.
Ta còn muốn hỏi tiếp, lại nghe chàng cứng nhắc nói: “Chuyện của người khác đừng hỏi nhiều! Coi chừng học hư đấy!”
“Chàng không thích à?”
Tỉnh Tử Yến nghẹn lời, ánh mắt lảng tránh.
Ta bỗng nhiên hiểu ra, “Được lắm! Rõ ràng là thích! Đồ nam nhân xấu xa!”
Tỉnh Tử Yến vội vàng biện bạch
“Ta cứ tưởng là nàng nên mới... Kể cả người khác có cởi truồng đứng trước mặt ta, bổn quân cũng chẳng thèm nhìn!”
Nói xong, không đợi ta phản bác, chàng liền đẩy ta ra ngoài như đuổi gà con.
Tỉnh Tử Yến nói bên ngoài không an toàn, muốn đưa ta về Ma giới.
Trên đường, chàng nắm chặt tay ta, không hề buông ra dù chỉ một chút.
“A Tỉnh, ta nghĩ ta biết nàng ta là ai rồi.”
“Hửm?”
Tỉnh Tử Yến cúi đầu, thấy ta đầy mồ hôi, liền chậm bước chân, khom lưng lại gần ta “Ai?”
“Nhân Nhân.”
Tỉnh Tử Yến dường như đã đoán được từ trước, chàng không tiếp lời ta, mà nghiêm túc hỏi:
“Ở Thiên giới, nàng ta thường xuyên bắt nạt nàng sao?”
“Cũng không phải bắt nạt, chỉ là... sở thích có phần giống ta.”
“Ta biết rồi.”
Lời Tỉnh Tử Yến nói thật khó hiểu, cũng không giải thích gì thêm.
Chỉ trong hai ngày ngắn, Ma giới đã khác hẳn lúc ta rời đi.
Dân chúng Ma giới dường như... đều mặc đồ rất hân hoan.
Ma Quân điện vốn u ám nay đã được trang hoàng lộng lẫy, ngay cả lớp sơn son thếp vàng trên biển hiệu cũng được thay mới.
Tỉnh Tử Yến nhìn ta cười tủm tỉm suốt dọc đường, cho đến khi cánh cửa lớn được đẩy ra.
Nến đỏ thắp sáng rực rỡ, khắp đại điện được trang hoàng lộng lẫy.
Một bộ áo cưới phượng quan đỏ rực đặt ở giữa, hình chim phượng hoàng vàng bay lượn, ánh sáng lấp lánh.
Theo tà áo tung bay, những tia sáng màu lam nhạt tỏa ra, đẹp không sao tả xiết.
Hình như là... vảy rồng!
“Thích không?”
Ta kinh ngạc hỏi lại: “Là... của ta sao?”
Tỉnh Tử Yến ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi lúng túng “Đây là chuẩn bị cho Ma hậu, nếu nàng thích, cho nàng mặc cũng không sao.”
Chuyện cũ đã qua từ lâu, trưởng bối của Tỉnh Tử Yến đều không còn ai.
Tỉnh Tử Yến là Thiếu chủ Ô Long tộc, trăm năm qua đã dẹp yên biết bao nhiêu nội loạn ngoại xâm, mới ngồi lên được ngôi vị Ma Quân cao quý.
Cai quản Ma tộc cũng là một việc vô cùng vất vả.
Ta nhón chân, hôn nhẹ lên khóe môi chàng.
“Thích. Không phải thích giá y, mà là thích gả cho chàng.”
Trong mắt Tỉnh Tử Yến có thứ gì đó lóe sáng, rực rỡ lạ thường.
Khoảnh khắc này, chàng bỗng chốc trùng khớp với hình bóng năm xưa.
Như thể vừa được nhận viên kẹo mong chờ từ lâu.
Chàng cẩn thận, vẻ mặt khó tin, nuốt nước bọt, nói: “Ta không nghe rõ.”
Ta lại hôn chàng một cái nữa, “Ta nói, ta nguyện ý gả cho A Tỉnh.”
Đột nhiên, Tỉnh Tử Yến bế ta lên, vừa xoay vừa cười, như phát điên.
“Này! Thả ta xuống!”
“Không thả! Nương tử của ta, thả làm gì!”
Ta bật cười thành tiếng “Vẫn chưa phải mà!”
Tỉnh Tử Yến cong môi, ánh mắt lấp lánh, “Ta giao Ma giới cho nàng, sau này ta chinh chiến bốn phương, cũng là người có gia đình rồi.”
Ta lại nhớ đến chàng không còn người thân, lòng mềm nhũn “Ta sẽ luôn ở bên chàng.”
Tỉnh Tử Yến lau nước mắt, chợt nhớ ra điều gì, đẩy ta vào phòng trong.
“Đi thử xem!”
“Hả?”
Chàng vội vàng gọi một đám tỳ nữ đến, đẩy ta vào trong, “Đi đi, ta đợi nàng.”
Các tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào, quỳ xuống hành lễ với ta: “Mời Ma hậu thay y phục.”
Ta bị họ gọi mà ngơ ngác, dưới ánh mắt chăm chú của Tỉnh Tử Yến, bị kéo vào trong điện.
Nơi này rõ ràng đã được trang hoàng từ trước, sau bình phong, hương trầm thoang thoảng, một chiếc bàn trang điểm bằng gỗ lim đặt cạnh cửa sổ, trong bình sứ cắm một bó hoa bướm đang nở rộ.