Chương 6 - Thì Ra Mùa Đông Không Thích Tôi
25
Đêm đó tôi ngủ không yên giấc.
Trong mơ, tôi cảm giác có một nụ hôn nhẹ rơi lên trán.
Cùng với đó là một chút ẩm ướt.
Giống như… ai đó đang khóc.
Sáng sớm, tôi kéo vali rời khỏi nhà.
Đập vào mắt tôi là Lục Trạch Nam với đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ.
Anh im lặng nhận lấy vali từ tay tôi:
“Để anh đưa em ra sân bay.”
“Yên tâm, em đi đâu, anh không có điều tra.”
Tôi nhìn bóng lưng anh, tay vô thức siết lấy chiếc bùa bình an đang nằm trước ngực.
Trên xe, suốt quãng đường chẳng ai nói một lời.
Mãi đến lúc đến sân bay, Lục Trạch Nam giúp tôi lấy hành lý xuống, giọng khẽ:
“Nếu thiếu tiền, hãy gọi cho anh. Không muốn gọi cho anh thì gọi cho dì Ngô.”
Tôi chỉ lặng lẽ nghe, không nói gì.
Số tiền anh đưa tôi… đủ sống cả đời sau.
Anh vẫn tiếp tục nói:
“Dì Ngô rất quý em. Hôm nay dì không dám ra tiễn, sợ không kiềm được mà khóc.”
“Nếu ở ngoài gặp chuyện gì không vui… cũng có thể gọi cho anh… hoặc gọi cho dì Ngô.”
“Phải ăn ngon, ngủ đủ, sống vui vẻ nhé.”
“Những gì anh đã hứa với em, anh sẽ làm được.
Sau này, với các bộ phim của em, anh sẽ không đứng ra, nhưng công ty sẽ đầu tư.”
“Hy vọng có một ngày… em sẽ trở thành đạo diễn Lâm vang danh khắp nơi.”
Tôi nhìn anh, nở một nụ cười mà đã từ rất lâu rồi tôi không dành cho anh:
“Tạm biệt, Lục Trạch Nam.”
Tạm biệt, Lục Trạch Nam.
26
Tôi chuyển trường về quê mẹ.
Dần dần, tôi rời xa tất cả những gì thuộc về quá khứ.
Chỉ có điều… chiếc bùa bình an ấy, tôi vẫn luôn mang bên mình.
Sau này, tôi thi đỗ vào Học viện Điện ảnh.
Làm quen với nhiều người bạn cùng chí hướng.
Ngày tốt nghiệp, tôi ghé qua nghĩa trang.
Tấm ảnh mẹ khi còn sống vẫn dịu dàng mỉm cười.
Tôi ngồi bệt xuống đất, nói với bà:
“Mẹ ơi, con tốt nghiệp rồi. Con gái mẹ sau này nhất định sẽ là đạo diễn lớn.”
“Mẹ ơi, con đã trưởng thành rồi, rất khỏe mạnh, ăn ngon, ngủ ngon mỗi ngày.”
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Bốn năm sau ngày tốt nghiệp.
Tôi gặp lại Lâm Ngữ trên phim trường, khi cô ấy vừa hóa trang xong.
Đây là bộ phim mới của cô Tô Mộc.
Tôi đến để học hỏi và quan sát.
Lâm Ngữ chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng phim lại là đại chế tác.
Nhà họ Lâm vì bị nhà họ Lục chèn ép, đường tài chính dần đứt gãy.
Cha tôi vì chuyện đó mà ngày nào cũng chạy vạy van nài khắp nơi.
Ông từng gọi cho cả tôi và Lâm Ngữ.
Chúng tôi… không ai nghe máy.
Đứa con trong bụng mẹ kế, cuối cùng cũng không giữ được.
Trong giờ nghỉ, cô Tô Mộc uống một ngụm cà phê rồi hỏi tôi:
“Tiểu Đông em còn liên lạc với Tiểu Lục không?”
Một viên đá trong ly của tôi rơi xuống đáy, vang lên tiếng “cạch”.
Tôi ngẩn ra một lúc, rồi khẽ lắc đầu.
Cô Tô Mộc không hề biết chuyện giữa tôi và Lục Trạch Nam, chỉ nghĩ rằng lúc đó chúng tôi đang hẹn hò.
Thấy phản ứng của tôi, cô liền đổi chủ đề:
“Tiểu Đông bộ phim của em… khi nào ra mắt?”
Tôi nắm chặt ly nước, nhẹ giọng đáp:
“Mùng Một Tết.”
Sau đó, tâm trí tôi bắt đầu chìm dần vào những hồi ức.
27
Về đến nhà, tôi theo thói quen bước vào phòng thay đồ, mở ngăn tủ sâu nhất bên trong.
Bên trong vẫn treo một chiếc áo khoác len lông cừu đắt tiền.
Mấy năm qua tôi đã mua nhiều chiếc áo khoác đắt đỏ hơn,Nhưng duy nhất chiếc này… tôi không mặc cũng chẳng vứt đi.
Đó là thứ tôi tìm thấy khi mở vali sau khi rời khỏi thành phố S.
Không rõ Lục Trạch Nam đặt vào từ lúc nào.
Được bọc cẩn thận trong túi chống bụi.
Trong số những món quà anh từng mua cho tôi,Đây là chiếc áo duy nhất tôi từng mặc.
Nhưng từ ngày tôi lấy nó ra khỏi vali,Tôi chỉ treo nó ở đó, chưa bao giờ mặc lại.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lên lớp túi bọc.
Bất chợt, một ý nghĩ lướt qua đầu.
Tôi lấy chiếc áo ra.
Một chiếc USB nhỏ rơi ra từ túi áo.
Tôi nhặt lên, hít một hơi thật sâu, rồi cắm vào máy tính.
Tên tập tin là:
“Mùa Đông”
Khi tôi mở ra, là cả một danh sách dài những tác phẩm ngắn mẹ tôi đã quay khi còn sống.
Có những cái đến cả tôi cũng chưa từng tìm thấy.
Không biết anh đã tìm ở đâu.
Kéo xuống tiếp, một đoạn video có tên “Sinh nhật” khiến tôi dừng lại.
Tôi ấn vào.
Khuôn mặt mẹ hiện lên trong video, giống hệt như trong ký ức của tôi.
“Ngày hôm nay, em bé của mẹ đã chào đời rồi. Vì con sinh vào mùa đông, nên con tên là Lâm Đông nhé.”
“Đừng ghét cái tên mẹ đặt nhé, càng đơn giản càng dễ nuôi.”
…
Tiếp theo đó là từng đoạn video sinh nhật mỗi năm.
“Hôm nay, em bé mùa đông của mẹ tròn một tuổi rồi, chúc mừng sinh nhật, Tiểu Đông Mong con luôn bình an, khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý.”
“Hôm nay, em bé mùa đông của mẹ tròn hai tuổi rồi…”
Năm ấy, tất cả video của mẹ tôi đều bị mẹ kế phá hủy.
Tôi đã cố nhớ lại bằng trí nhớ, chép lại những lời còn nhớ ra lên một tờ giấy.
Tờ giấy đó, sau này tôi dán vào nhật ký.
Cảm giác như chỉ cần đọc những dòng chữ ấy, là có thể thấy mẹ cười, thấy mẹ nói, thấy mẹ vẫn ở bên tôi.
Và giờ đây, những lời đó được Lục Trạch Nam sử dụng công nghệ để phục chế và khôi phục.
Cất giấu nơi sâu nhất.
Đến hôm nay, tôi mới phát hiện ra.
Những năm qua tôi vẫn nghe tin tức về anh.
Nghe người ta bàn tán về anh.
Nghe tin anh đính hôn.
Nghe tin anh bước vào tập đoàn Diệu An.
Nghe tin anh chính thức tiếp quản toàn bộ Diệu An.
Nghe tin anh hủy hôn.
Anh vẫn luôn giữ đúng lời hứa năm xưa.
Phim của tôi, đúng như lời anh nói — được đầu tư không giới hạn bởi nhà họ Lục.
Khi phim khởi quay, đoàn phim ngày nào cũng được gửi đến cà phê, nước giải khát, cơm hộp đầy đủ dinh dưỡng.
Tất cả đều là từ công ty con của nhà họ Lục.
Ngày đóng máy, trời đổ tuyết lớn.
Giữa tiếng cười rộn rã, tôi nhìn thấy một người đứng thật xa giữa màn tuyết trắng.
Khi tôi nhìn về phía đó, anh liền xoay người, lặng lẽ rời đi.
Giống như lời anh từng nói:
Anh đang học cách tôn trọng, học cách không xuất hiện và không quấy rầy.
28
Mùng Một Tết năm ấy, tôi đeo khẩu trang ngồi lặng lẽ trong rạp chiếu phim.
Nhìn bộ phim đầu tay của chính mình bắt đầu lên sóng.
Có tiếng cười, có cả nước mắt.
Phản ứng của khán giả khá tốt.
Tôi cũng khẽ cong khóe môi, cười theo tiếng cười của mọi người.
Khi nhạc phim ở phần credit vang lên, ai nấy đều đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đèn trong rạp bật sáng.
Tôi nhìn màn hình đang chạy dòng chữ kết thúc, ngẩng đầu lên, hỏi nhỏ giữa không trung:
“Thấy thế nào hả mẹ?”
Giữa đám đông người đang rời đi, một cơn gió nhẹ lướt qua khẽ lùa vào mái tóc tôi.
Tựa như một lời động viên dịu dàng.
Tôi đứng dậy, mỉm cười nói:
“Không khiến mẹ thất vọng. Thật sự… rất hạnh phúc.”
Bước ra khỏi rạp chiếu phim, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Đợt tuyết đầu tiên của thành phố S… đã đến rồi.
Giữa dòng người qua lại, tôi nhìn về phía người đàn ông đang đứng dưới màn hình điện tử không xa, ngẩng đầu lên.
Trông anh có vẻ gầy đi một chút.
Có lẽ anh cũng vừa bước ra từ rạp chiếu phim.
Có thể… chúng tôi đã cùng ngồi trong một phòng chiếu.
Chỉ là mỗi người ở một góc, không nhìn thấy nhau.
Tuyết rơi lên gương mặt nghiêng thanh tú của anh, như một nụ hôn luyến lưu của mùa đông.
Anh nhìn lên thật lâu, rồi cuối cùng… khẽ mỉm cười.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo — là poster bộ phim của tôi.
Tôi đặt tay lên ngực, nơi lá bùa bình an đang nằm, dường như lại đang âm ỉ cháy.
Một lúc sau, tôi xoay người, đi về hướng ngược lại với anh.
Càng lúc… càng xa.
Tôi từng nói rằng sẽ không còn thích nữa, sẽ không bao giờ tha thứ.
“Nhưng em phát hiện ra… em không làm được.”
Giống như năm đó ở biệt thự.
Tôi từng bước bước lên cầu thang, hướng về tự do.
Còn anh thì mãi mãi đứng nguyên tại chỗ, tự nhốt mình trong vùng giam cầm của riêng mình.
Cô gái từng nói rằng mình thích mùa hè dưới ánh nắng năm nào,
Giờ đã tự do mà lao về một mùa hè rực rỡ thuộc về chính cô.
Còn chàng trai năm ấy, cũng từng nói thích mùa đông dưới ánh mặt trời,
Cuối cùng lại bị nhốt… mãi trong mùa đông ấy.
— Toàn văn hoàn —