Chương 2 - Thế Tử Trong Bụng Nàng
Thấy ta không nói, Giang thị tưởng ta sợ rồi, trong mắt thoáng lóe lên ác ý.
“Tỷ tỷ, giờ biết sợ rồi sao? Muộn rồi! Đợi ta sinh ra thế tử, ta nhất định bắt ngươi quỳ xuống cầu xin ta!”
Ta thu lại tia trào phúng trong mắt, ngoan ngoãn hành lễ, giọng điệu bình thản nhưng đầy thâm ý:
“Được, nếu trắc phi tự tin như thế, vậy thẻ bài quản gia, nhi tức xin giao lại.”
2
Buổi thỉnh an sáng sớm hôm sau, quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt thế nào gọi là “ăn đến mức mất hết thể diện”.
Trong điện Vinh Hỉ, Thái phi từ tốn hớp trà, rồi trước mặt mọi người tuyên bố: tiền lời quý đầu tiên từ tiệm phía Nam thành vốn nên ghi vào sổ riêng của ta, nay toàn bộ thưởng cho Giang thị.
Bìa sổ sách đó, thậm chí còn đóng dấu tư ấn của nhà họ Từ ta.
“Từ thị, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Nay Giang thị có song thai, chi tiêu lớn. Tiệm này tuy là của hồi môn ngươi mang theo, nhưng đã gả vào Vương phủ thì cũng xem là sản nghiệp nhà họ Vương. Lấy chút bạc để tích phúc cho tiểu thế tử tương lai, cũng là bổn phận của một mẹ kế như ngươi.”
Bổn phận của mẹ kế?
Ta cười lạnh trong lòng, mặt ngoài vẫn không lộ cảm xúc:
“Lời này của mẫu phi, nhi tức thật sự nghe không hiểu. Trên khế ước ghi rõ là họ Từ, ba năm nay nhi tức bỏ bạc ra bù đắp cho Vương phủ như nước chảy. Nay đến chút bạc son phấn cuối cùng của nhi tức, mẫu phi cũng muốn lấy để lấp hố cho kẻ khác?”
Trong phòng lập tức lặng như tờ.
Giang thị vuốt tóc mai, khinh miệt liếc ta một cái, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí:
“Tỷ tỷ nói vậy là sai rồi. Đã gả vào Vương phủ, người của tỷ, bạc của tỷ tự nhiên đều là của Vương gia. Sao có thể phân rạch ròi như vậy?”
Nàng ta cố ý che miệng cười khúc khích:
“Muội biết tỷ tỷ xuất thân thương hộ, coi trọng bạc tiền nhất. Nhưng nếu cứ tính toán chi li như thế, đầy mùi đồng tanh tưởi, không chỉ làm mất mặt Vương phủ, mà còn không xứng làm chính phi!”
Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ tức đến phát run.
Nhưng hiện tại nhìn gương mặt tham lam kia, ta chỉ thấy nực cười.
Ta quay đầu nhìn Thái phi, giọng bình thản:
“Mẫu phi cũng có ý đó sao? Vì ‘miếng thịt’ trong bụng Giang thị, mà muốn đoạt cả của hồi môn của nhi tức?”
Sắc mặt Thái phi trầm xuống, chén trà trong tay bị đặt mạnh xuống bàn:
“Từ thị! Chỉ là mấy ngàn lượng bạc, cần gì phải làm rùm beng đến thế? Ngươi phải biết đại cục!”
“Ngươi là chính phi, ba năm không có con, đã phạm điều đầu tiên trong thất xuất. Nay Giang thị mang thai, ngươi không những không cảm thông, còn tranh giành ghen ghét, thật là lòng dạ hẹp hòi!”
Quả nhiên, lại lôi chuyện con cái ra nói.
Giang thị ưỡn cái bụng, bước đến trước mặt ta, trong mắt toàn là độc ý:
“Nghe chưa tỷ tỷ? Ở trong cái hậu viện này, ai có bầu, người đó chính là quy củ.”
“Tỷ muốn công bằng? Vậy tỷ cũng sinh một đứa con trai đi? Tiếc thay, cả đời này của tỷ, e là chẳng có hy vọng đâu.”
Nàng ta đã tự tìm đường chết, ta đành cho nàng toại nguyện.
Ta thu lại nét giễu cợt trong mắt, chậm rãi mở miệng:
“Muội muội nói phải lắm, đã thân mật với Vương gia đến thế, hẳn là hiểu rõ nhất thân thể của người.”
“Nghe nói ở thắt lưng sau của Vương gia có một vết bớt đỏ hình trăng non, muội muội được sủng hạnh mỗi đêm, chắc hẳn đã từng thấy rồi?”
Ánh mắt Giang thị rõ ràng hoảng loạn chớp một cái, nhưng lại vì muốn lấy lòng người trước mặt mà cố cứng cổ ngẩng đầu lên:
“Đương nhiên rồi! Muội mỗi đêm đều hầu hạ Vương gia thay y phục, sao có thể chưa từng thấy? Chỉ sợ tỷ tỷ đến gần người cũng chưa từng được ấy chứ?”
Phía sau eo Vương gia trắng ngần như ngọc, căn bản không hề có vết bớt nào cả.
Ta khẽ nhếch môi cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt:
“Vậy sao? Muội muội quả thật ‘được sủng ái sâu sắc’, đến chuyện kín đáo như thế cũng nhớ kỹ như vậy. Xem ra ‘tiểu thế tử’ trong bụng, đúng là danh chính ngôn thuận rồi.”
Giang thị nghe ra hàm ý trong lời ta, sắc mặt tức thì đại biến:
“Từ Nam! Ngươi đừng có nói móc! Sủng ái này là ta dùng bản lĩnh đoạt được!”
“Bản lĩnh?” Ta tiến lên một bước, hạ giọng nói, “Là bản lĩnh lần mò trong bóng tối đen như mực, sờ bừa trúng phải sao?”
Con ngươi Giang thị co rút lại dữ dội, vừa định thét lên, Thái phi liền vỗ mạnh bàn, quát lớn:
“Đủ rồi!”
“Nơi đây là nội đường Vương phủ, sao ngươi có thể giống như mụ đàn bà chanh chua mà làm loạn?”
Thái phi nhìn ta bằng ánh mắt chán ghét:
“Ngươi đã không có đức, cũng chẳng có tài, vậy thì từ nay lợi tức của mấy cửa hàng này, đưa thẳng về công quỹ, không cần qua tay ngươi nữa!”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt quét về phía ta, như thể đang chờ ta phát rồ vì tiếc tiền.
Nhưng ta không hề.
Thứ ta muốn, là để đám hút máu này được nếm thử ngọt ngào trước, rồi sau đó ngã đau đến mức tan xương nát thịt.
Ta vuốt lại tay áo, chỉnh sửa lễ phục, khẽ hành lễ, khóe môi cong lên một nét cười đầy thâm ý:
“Được, nhi tức tuân lệnh.”
“Nếu mẫu phi thấy Giang thị có phúc khí hơn, thì lợi tức từ cửa hàng đó, nhi tức xin nhường.”