Chương 5 - Phiên ngoại Bạch Thu Ngạn - Thế thân part-time

[Phiên ngoại Bạch Thu Ngạn]

Tôi tặng cho Chu Chi Vận một con chó con màu trắng.

Cô ấy nói rất thích nó. Trông có vẻ giống tôi.

Sau đó cô ấy kiễng chân lên, chạm vào đầu tôi.

Hôn lên má tôi.

Tôi vui vẻ bế con chó con, chơi với nó.

Tôi bí mật đọc những cuốn tiểu thuyết cô ấy viết.

Trong tiểu thuyết của cô có một chú chó con tên là Tiểu Bạch.

Luôn ở bên cạnh nữ chính. Đôi khi xảo quyệt khó đoán, nhưng đôi khi lại ngoan ngoãn, vẻ mặt đáng thương.

"Tiểu Bạch sẽ luôn bảo vệ cô ấy."

Chu Chi Vận viết thế.

Tôi biết tôi chính là nguyên mẫu của Tiểu Bạch.

Cô ấy không viết bạn trai mình là nam chính… mà là một con chó.

Mạch não của cô ấy vẫn kỳ lạ như vậy…

Sau khi Chu Chi Vận bất ngờ tỉnh lại, cô ấy cũng chưa bao giờ hỏi bí mật của tôi là gì.

Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã đoán được.

Hoặc có thể cô ấy đã nhớ ra rồi.

Năm mười ba tuổi, tôi trốn gia đình đi casting người mẫu quần áo trẻ em.

Thất bại rồi.

Họ nói tôi, vừa béo vừa lùn, nên tự hiểu.

"Nhìn xem, cô bé tên Chu Chi Vận đó sinh ra là để đứng trước ống kính."

Tôi nhìn vào studio.

Dưới ánh đèn, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, có đôi cánh thiên thần, chói lóa như vầng trăng duy nhất trong màn đêm.

Tôi chợt thấy thất vọng, ngồi trên bậc thềm bên ngoài một lúc lâu.

"Này, đây không phải là tên mập vừa rồi tự ảo tưởng năng lực của bản thân sao?"

Là thằng bé vừa phỏng vấn cùng tôi.

Mấy người họ cùng nhau bước ra, vây quanh để chế nhạo tôi.

"Nếu tôi là cậu, tôi cũng chẳng dám ra ngoài, dọa người ta."

Tôi trừng mắt nhìn họ.

Thằng bé đi đầu muốn đánh tôi.

Lúc này đột nhiên có một giọng nói dễ nghe vang lên: "Này, mấy người, ra khỏi đây ngay."

Bọn con trai nhìn thấy cô thì lẩm bẩm: “Gặp phải Chu Chi Vận, thật xui xẻo.” Rồi bọn chúng bỏ đi.

"Sao lại để người khác bắt nạt chứ?"

Cô bé đứng dưới nắng, trắng trẻo đến chói mắt.

Thật rực rỡ.

"Họ cười nhạo tôi vì béo, coi thường khả năng của tôi".

“Vậy tại sao cậu lại tới đây để phỏng vấn?”

"Bởi vì tôi muốn thử cảm giác đứng trước ống kính. Còn cậu thì sao? Tại sao lại muốn làm người mẫu?"

“Tôi nghèo, tôi chẳng có gì ngoài khuôn mặt này”.

Cô bé xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một viên kẹo.

Tôi có thể hiểu cậu, ngoài tiền tôi chẳng có gì.

Sau ngày hôm đó, bố tôi nghe tin tôi muốn làm người mẫu, mua lại công ty chụp ảnh ...nhưng tôi quyết định giảm cân trước.

Một ngày nọ, tôi nghe tin hợp đồng của Chu Chi Vận sắp hết hạn.

Tôi nhanh chóng chạy đến công ty, hỏi cô ấy.

“Quay phim sắp kết thúc rồi, tiếp theo cậu định làm gì?”

"Ai biết được, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn để kiếm tiền..."

"Có lẽ, tôi sẽ trở thành một ngôi sao."

"Ngôi sao?"

"Ừ, người nổi tiếng kiếm tiền nhanh hơn."

"Vậy tôi cũng sẽ là một ngôi sao, về sau chúng ta có thể gặp lại."

……
Nhưng Chu Chi Vận, tôi đã trở thành minh tinh, sao cậu lại thành ra thế này?

Bị bệnh ngôi sao, hẹn hò với một tiểu nãi cẩu*, mang thai rồi phá thai?

(*Mấy em trai cute hột me đó)

Tôi không muốn tin.

Nhưng một khi con người ta nhảy vào ngành giải trí tăm tối đó, họ có thể sẽ thay đổi.

"Thiếu gia, tôi đã tìm được thông tin của cô ấy... rất..."

"Rất gì?"

"Không thể tin được, cậu tự mình xem đi."

"Ờm."

"Thế thân, paparazzi, phóng viên... cô ấy thực sự rất bận."

"Thiếu gia, cô ấy..."

"Chu Kiến Quốc... cô gái này thật sự rất thú vị."

"Quản gia, đi xem Chu Kiến... không, Chu Chi Vận sao lại thiếu tiền như vậy."

Không lâu sau, quản gia mang cho tôi thông tin.

Chu Chi Vân bởi vì khá giống Phương Hạ Uyển, bị ẩn trong tuyết nhiều năm.

Sau đó, bị Cố Phàm bắt nhận lỗi cho Phương Hạ Uyển...

Giống chỗ nào? Chu Chi Vận xinh đẹp hơn nhiều được không? Nét mặt cô ấy lạnh lùng, một chút cũng không giống loại vẻ ngoài kiều diễm của Phương Hạ Uyển.

Chẳng qua, dù nhìn như thế nào đi nữa, Chu Chi Vận đã được định sẵn sẽ phải sống trong bóng tối suốt đời.

Có phải cô ấy tự mình làm thành như thế này không?

Thật thú vị…

Chu Chi Vận có thể không biết.

Mỗi lần cô ấy đăng bài trên weibo đều có một fan nhỏ vô danh.

Khi cô ấy đăng bài "Lại có thêm người hâm mộ rồi, mong đợi tương lai", đã bình luận: "Chị Vân, cố lên. ]

Mặc dù nhanh chóng bị che lấp các bình luận khác.

Nhưng.

Tương lai đầy hứa hẹn.

Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó…

Vì vậy, ngày này nhiều năm sau

Tôi lại sử dụng tài khoản của người hâm mộ nhỏ này, viết trong phần bình luận cuốn sách mới của cô ấy:

[Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Chu Kiến Quốc~(o^o)]