Chương 8 - Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

“Cô Trần, tôi xác nhận lại lần cuối — cô thật sự muốn làm phẫu thuật chứ?”

Nói thật, tôi không biết.

“Muộn nhất là làm khi nào ạ? Hay là tôi suy nghĩ thêm chút nữa?”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng phẫu thuật bật mở.

“Không được! Không cho phá thai! Tôi trả mười triệu! Không được phá!”

Tôi bật dậy ngay lập tức.

“Không làm nữa, bác sĩ, không làm nữa!”

“Khoan đã! Tôi ra giá hai mươi triệu! Tiếp tục phẫu thuật!”

Tôi không kiểm soát nổi bản thân, tự động nằm xuống.

Bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó xử và phức tạp.

Trong đầu tôi vang lên ca khúc: “… Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn, còn có Tokyo và Paris…”

Hai mươi triệu… chắc đủ để làm visa tất cả các nước rồi nhỉ?

“Ba mươi triệu! Không được phá!”

“Bốn mươi triệu!”

Mẹ kiếp, có kiểm tra tài khoản chưa mà đã đấu giá như thật vậy!?

Cuối cùng, tiểu thư nhà họ Tống thua vì… mẹ cô ta quá khoẻ mạnh, chưa có cơ hội thừa kế tài sản.

Tiền tiêu vặt của cô ta đương nhiên không đọ nổi với toàn bộ tài sản nhà họ Phong mà Phong Minh mang ra cược giá.

Tôi nhìn Tống Cẩm bằng ánh mắt đầy tiếc nuối.

Sau đó, theo “người chiến thắng” Phong Minh bước lên chiếc Maybach của anh.

“Xin lỗi.” “Anh không nên giấu em chuyện đó.”

Ngủ chung một giường rồi, tôi đoán được Phong Minh muốn gì chỉ bằng đầu ngón chân.

Lúc đầu, anh nghĩ tôi chỉ là một thế thân, chẳng đáng để giải thích.

Về sau, có tình cảm rồi, nhưng từng bị rắn cắn nên mười năm sợ dây thừng. Anh sợ tôi cũng như Tống Cẩm — biết được sự thật thì sẽ bỏ đi.

Chính anh lại càng lún sâu hơn, rồi sợ làm tôi tổn thương, nên chọn cách im lặng.

Nhân cơ hội Tống Cẩm trở về nước, anh tìm một lý do để “đá” tôi.

Dù gì thì ai có thể yêu mãi người mình từng yêu năm hai mươi mấy tuổi chứ?

Có khi vài năm nữa tôi quên anh, mang theo số tiền đó mà sống cuộc đời thoải mái.

Nghĩ vậy không phải vì tôi tự luyến — mà vì tôi từng thấy di chúc của anh.

Trong ngăn kéo không chỉ có thuốc, mà còn có một bản di chúc: nếu anh chết, một nửa tài sản thuộc về tôi, một nửa quyên góp cho trẻ em mắc bệnh tim.

Nói cách khác, tiền mà anh dùng để đấu giá, một nửa vốn dĩ… là của tôi rồi.

Tôi cầm tiền của Phong Minh, đi một vòng quanh thế giới.

Anh không yên tâm, cử Phương Nhất Cảnh đi theo làm “bác sĩ hộ tống”.

Đến cánh đồng oải hương bạt ngàn ở Provence, tôi tạo dáng thật đẹp, nhờ Phương Nhất Cảnh chụp vài kiểu — xem như ảnh bầu.

Cảnh đẹp, người đẹp, tôi nghĩ kiểu gì cũng phải lên hình xịn chứ.

Xem xong thành phẩm thì… thất vọng toàn tập.

“Anh đúng là thảm họa.”

“Ảnh này đẹp mà? Tôi gửi cho Phong Minh rồi, anh ấy còn khen cơ mà.”

“Anh nói chuyện thừa thế, giờ anh ta đang quỳ gối xin tôi tái hôn, có dám chê không?”

“Vậy… rốt cuộc cô định thế nào? Hai tháng rồi đấy, còn để anh ấy lơ lửng vậy à?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong. Cho tôi thêm thời gian.”

Chưa kịp nghĩ xong thì Trần Thiệu báo tin — Phong Minh ngất xỉu rồi.

Nhận tin, cả người tôi lạnh toát, tay chân bủn rủn, ngã sụp xuống đất.

Phương Nhất Cảnh bấm nhân trung tôi: “Cô không sao chứ? Cố lên, cô còn đang mang thai đấy!”

Trước mắt tôi tối sầm, siết chặt tay áo anh ta: “Đặt vé! Về nước ngay!”

Nhưng đúng lúc đó, Hải Thành đang vào mùa bão. Toàn bộ chuyến bay bị huỷ.

8

Tôi ở sân bay, điên cuồng gọi cho Trần Thiệu và Phong Minh.

Không ai bắt máy.

Phương Nhất Cảnh bảo tôi về khách sạn nghỉ trước. Tôi như người mất trí, liên tục bấm số, chỉ nghe thấy câu:

“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”

Mãi đến ngày hôm sau, điện thoại kết nối được.

“Alo?”

Nghe thấy giọng quen thuộc từ đầu dây bên kia, tôi bật khóc giữa đại sảnh sân bay.

“… Anh sẽ không chết đâu. Anh chờ em về.”

Về nước việc đầu tiên tôi làm là cùng Phong Minh đến Cục dân chính tái hôn.

Tống Cẩm nghe tin, mặt như nuốt phải ruồi.

Phương Nhất Cảnh thì vui như mở hội. Anh nhấn mạnh cả trăm lần, nếu không nhờ anh báo tin kịp thời, để Phong Minh kịp đến bệnh viện Tuế Hòa thì tôi với anh đã bỏ lỡ nhau rồi.

Thực ra không có anh… cũng chẳng lỡ được.

Người ta chỉ khi mất đi mới biết trân trọng.

Phong Minh thú nhận, ban đầu anh cố đẩy tôi ra.

Nhưng khi thật sự ly hôn rồi, anh lập tức hối hận.

Dù có chết cũng phải lôi tôi theo. Dù sao thì anh cũng phải dán lên trán tôi cái mác: “Quả phụ của Phong Minh”.

Tôi muốn đi bước nữa thì cũng phải chờ anh chết đã.

Tôi vốn định nhân cơ hội này rời xa anh, hy vọng vài năm sau sẽ quên được tất cả.

Thời gian có thể làm mờ mọi vết thương.

Nhưng nghĩ đến nếu lỡ Phong Minh sống lâu thật, quên tôi thật, rồi đi yêu người khác…

Tôi chỉ muốn bóp chết anh ta ngay lập tức.

Còn nếu anh ấy không may, thật sự ra đi sớm… Mà người ở bên anh lúc đó không phải tôi, thì thà để anh chết ngay bây giờ còn hơn.

Số phận lòng vòng, cuối cùng vẫn quay về điểm ban đầu.

Tôi kể hết mọi cảm xúc này cho Tống Cẩm nghe. Cô ta nhìn tôi kiểu cực kỳ không hiểu nổi.

“Hai người đúng là trời sinh một cặp, thôi được rồi.”

“Nhưng tôi nhắc trước, tôi nhìn mẹ tôi mỗi ngày khóc đến mờ mắt… Mất đi người yêu khác với mất người thân. Đó là bóng đen có thể đeo bám cả đời đấy.”

Tình yêu là thế.

Tiến đến gần thì mang theo đau đớn. Lùi xa thì rời bỏ cả hạnh phúc.

Cô ta cũng thấy lời mình hơi xui, vội chữa: “Dù sao thì giờ y học cũng phát triển rồi, khác xa thời đó rồi.”

“Dù sao tôi cũng phục cô thật đấy. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, mà vẫn lạc quan như thế.”

“Nếu không lạc quan thì sao? Cuộc sống vẫn cứ trôi qua từng ngày mà.

Ai biết được ngày mai hay tai hoạ sẽ đến trước?

Biết đâu tôi còn chết trước cả anh ấy.

Vậy nên, vui được ngày nào… cứ vui ngày đó.”

Hết