Chương 4 - Thẻ Nhân Duyên Định Mệnh
6
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chất vấn:
“Vì sao giáng chức tôi? Ba năm nay tôi làm chưa đủ tốt sao?”
Năm ba đại học, tôi đã vào tập đoàn Chu thị.
Từ vị trí thấp nhất, chỉ mất một năm để ngồi lên ghế trưởng phòng dự án.
Dẫn dắt cả đội vượt qua không ít dự án khó nhằn trong ngành, thành tích rõ như ban ngày.
Thậm chí vì làm việc quá sức mà tôi bị đau dạ dày mãn tính.
Những điều đó, Chu Lận Thần là người hiểu rõ hơn ai hết.
Anh hơi lộ vẻ áy náy, giọng cũng dịu lại:
“Em nhường Thanh Yên thêm lần nữa đi… nó còn nhỏ, thích chơi. Chơi chán rồi sẽ tự trả lại vị trí cho em.”
Tôi gần như bật cười vì tức giận, ngón tay siết chặt đến mức đâm vào lòng bàn tay.
“Chu Lận Thần, ba năm nay anh nói với tôi bao nhiêu lần chữ ‘nhường’ rồi? Dựa vào đâu tôi phải lần nào cũng nhường cô ta?”
Đúng lúc đó, Chu Thanh Yên từ phòng nghỉ đi ra.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, gần như không che được gì, vẻ mặt đắc ý:
“Dựa vào tôi là em gái anh ấy. Ai bảo cô sinh ra không tốt, không có một người anh trai thương mình.”
Tôi là con một, đúng là không có anh trai.
Nhưng kiểu anh như Chu Lận Thần, tôi cũng không cần.
Chu Thanh Yên thấy tôi giận dữ, liền đề nghị:
“Nếu cô có thể ký được dự án bên Đông Thành, tôi sẽ trả lại chức trưởng phòng cho cô.”
Cả giới đều biết, miếng đất ở Đông Thành là của ông chủ Hứa.
Người đàn ông ấy đã ly hôn ba lần, nổi tiếng bàn đàm phán tàn nhẫn, cực kỳ khó chơi.
Đặc biệt là với nữ đối tác, hành vi xấu xa không phải tin đồn gì mới.
Dự án đó là củ khoai nóng bỏng tay, ba tháng nay chẳng có công ty nào dám động vào.
Trước khi Chu Thanh Yên quay về, chính Chu Lận Thần cũng phản đối tôi tiếp nhận dự án này.
Nhưng lần này, nghe lời đề nghị của cô ta, anh chỉ im lặng—không phản đối.
Chu Thanh Yên còn “tốt bụng” nhắc nhở:
“Lúc đàm phán nhớ đừng dấn thân quá mức, đừng để bị người ta chơi bẩn rồi mất cả danh dự. Anh tôi mắc bệnh sạch sẽ lắm đấy.”
Tôi sững người một lát, rồi châm biếm đáp lại:
“Tôi cũng mắc bệnh sạch sẽ, có khi còn nặng hơn anh ta.”
Gương mặt Chu Lận Thần lập tức sa sầm.
Hai ngày nay, tôi luôn né tránh đụng chạm thân mật với anh.
Chỉ mất vài giây để tôi ra quyết định.
“Được, tôi nhận dự án này. Nhưng trước tiên, Tổng Giám đốc Chu ký giúp tôi mấy hợp đồng đàm phán sáng nay đã.”
Chu Thanh Yên nghe xong liếc nhìn Chu Lận Thần, nụ cười thắng lợi hiện rõ trên môi.
“Anh à, em đã nói rồi, Lê Hạ chắc chắn sẽ nhận lời. Dù sao cũng là nữ sinh ưu tú từ Đại học Kinh đô, sao có thể từ chối một dự án khó.”
“Anh thua cược rồi, chiều phải đi mua sắm với em đó!”
Tôi không muốn ở lại thêm giây nào nữa.
Lấy tập hồ sơ trong túi, đặt cố ý lên ngay cuốn album ảnh gợi cảm của Chu Thanh Yên—quyển đó cuối cùng cũng có tác dụng làm đồ lót giấy.
Chu Lận Thần hơi sững lại, nhưng vẫn cầm bút lên, nhanh chóng lật từng trang, ký lia lịa.
Tiếng bút ma sát trên giấy gấp gáp, cẩu thả.
Anh hoàn toàn không để tâm đến nội dung điều khoản.
Lại càng không phát hiện, giữa các trang hợp đồng, có một tờ đơn từ chức của tôi.
Theo quy định công ty, nhân viên nghỉ việc cần thông báo trước 30 ngày.
Nhưng nếu được tổng giám đốc phê duyệt đặc biệt, thì chỉ cần 7 ngày là hoàn tất quy trình.
Mấy ngày sau đó, tôi không quay lại công ty nữa.
Đống đồ cá nhân trên bàn làm việc cũng đã được tôi dọn sạch từ hôm nhận nhiệm vụ.
Chỉ để lại một chiếc bàn trống trơn, như chưa từng có ai ngồi ở đó.
Năm ngày sau, tôi bị chuỗi tin nhắn đánh thức.
Vừa mở điện thoại, liền thấy tin tức hot search:
#Xe sang nhà họ Hứa đón mỹ nhân bí ẩn#
#Vợ thứ tư của ông chủ Hứa lộ diện?#
Tin thứ hai đang đứng đầu bảng.
Trong ảnh là chiếc Maybach màu đen dừng trước nhà tôi.
Cửa sổ hạ xuống nửa chừng, lờ mờ thấy một đôi nam nữ ngồi sát bên nhau trong ghế sau.
Mặt người đàn ông không rõ, nhưng gương mặt nghiêng của người phụ nữ lại có bảy phần giống tôi.
Bình luận bên dưới đã nổ tung.
Có người bóc ra danh tính ông Hứa—Hứa Chấn Đông năm nay năm mươi chín tuổi, tài sản hàng tỷ, là chủ tịch tập đoàn Hứa thị.
Cũng có người lôi ảnh tôi từng xuất hiện bên cạnh Chu Lận Thần,
bắt đầu đoán tôi không làm được thiếu phu nhân nhà họ Chu,
giờ quay sang bám lấy đại gia, chuẩn bị làm mẹ kế người ta.
Tôi không vội, cũng không lên tiếng giải thích.
Nhưng Chu Lận Thần thì gọi đến chất vấn:
“Lê Hạ, anh bảo em đi ký hợp đồng, chứ không phải ra ngoài lăng nhăng! Đừng quên, em vẫn còn là vị hôn thê của anh!”
8
Tôi khẽ bật cười, đáp vào điện thoại:
“Không phải các người bảo tôi tiếp cận ông chủ Hứa sao? Không ăn cùng ông ta thì làm sao chốt được dự án?
Nếu tôi bỏ cuộc giữa chừng, anh có cho tôi quay lại làm trưởng phòng không?”