Chương 8 - Thế Giới Hai Người Của Con
Dù tôi chưa từng kể cho ông biết toàn bộ những gì con trai đã làm khi ông nằm viện, nhưng tôi biết… ông đã nhìn thấu từ lâu rồi.
Lần này, con trai quỳ rất kiên quyết.
Quỳ đến tận sáng hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, tôi bưng thẳng một chậu nước lạnh tạt thẳng lên đầu nó.
“Anh nghĩ gì trong đầu? Anh tưởng chỉ cần quỳ xuống khóc vài câu là chúng tôi sẽ tha thứ?”
“Giang Hạo, cha mẹ cũng là người. Cũng biết đau. Cũng biết tuyệt vọng.”
“Từ cái ngày anh bỏ mặc bố anh bệnh nặng, ép mẹ đến đường cùng… tôi đã không còn nhận anh là con nữa.”
“Tôi xem cả vòng bạn bè của anh rồi. Anh lại cần tiền đúng không? Anh tưởng lần trước tôi kiện anh, lấy được tiền là vì tôi vẫn thương anh?”
“Không! Từ lâu rồi… tôi không còn coi anh là người thân. Bố anh cũng thế.”
“Nên anh cút đi!”
“Dù có quỳ chết ở đây, chúng tôi cũng không mềm lòng.”
“Bây giờ… chúng tôi cũng chỉ muốn sống như lớp trẻ các người, sống yên ổn, sống vui vẻ, sống cái thế giới hai người của riêng chúng tôi.”
Nói xong, tôi mạnh tay đóng sập cửa, tiếng vang như nổ tung trong lòng ngực.
Nước mắt tôi không kìm nổi, trào ra ướt đẫm hai má.
Thấy tôi khóc, ông nhà lại lặng lẽ bước đến, nắm chặt lấy tay tôi.
“Sau này còn có tôi bên cạnh.”
Tôi gật đầu, khẽ đáp:
“Ừ, được rồi.”
Nhưng con trai vẫn không chịu dừng lại.
Nó rời đi, rồi ba ngày sau lại tìm đến, ánh mắt đầy oán hận.
“Mẹ chỉ biết trách con! Mẹ có biết không, nếu không phải vì hai người vô dụng, con đâu phải đi vay mượn hay lấy của mẹ cái chút tiền đó!”
“Cha mẹ người ta đều mua nhà, mua xe cho con. Còn mẹ thì sao? Con chỉ lấy của mẹ chút tiền làm tiền đặt cọc mà mẹ cũng đòi lại! Trên đời này có người mẹ nào ích kỷ như mẹ không?”
“Mẹ có biết không, Giang Hân đòi ly hôn rồi! Con cũng là bất đắc dĩ mới phải đến quỳ xin mẹ! Mẹ tưởng con muốn à?”
Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt tức tối của nó, chỉ khẽ nhếch môi, cười lạnh:
“Không mua nổi nhà lớn — là do anh bất tài. Sao giờ lại quay ra trách cha mẹ?”
“Chúng ta đã trả tiền đặt cọc, bỏ công trông con, lấy tiền lương hưu của mình nuôi cả gia đình anh suốt mấy năm. Cả cuộc đời này, cha mẹ đã cho anh tất cả, vậy mà anh vẫn không biết đủ.”
“Giang Hạo, tôi sai rồi. Tôi đã không dạy anh biết chịu trách nhiệm. Từ nay, hãy để xã hội dạy anh thế nào là sống.”
“Vợ anh muốn ly hôn, anh không tự nhìn lại mình à? Không phải vì anh vô dụng đến mức chẳng giữ nổi gia đình sao? Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, đừng đổ cho cha mẹ. Cha mẹ đã dùng cả đời nâng đỡ anh, còn anh… chính anh tự làm hỏng cuộc đời mình.”
Nói xong, tôi nắm tay ông nhà, không ngoảnh đầu lại, rời đi.
Tôi rất buồn.
Không phải vì những lời mình nói ra, mà vì đến giờ này, tôi mới hiểu — từ khi con còn nhỏ, tôi đã không dạy nó biết làm người.
Ngực đau nhói.
Vài ngày sau, tôi vô tình thấy tin nó ly hôn.
Buồn cười thật.
Chỉ vì tôi về quê, chỉ vì tôi đòi lại số tiền từng giúp đỡ vợ chồng nó — mà hai đứa chia tay.
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, nụ cười mỉa mai.
Rồi tôi xóa tài khoản WeChat của con trai.
Không phải vì hận, mà vì… nếu còn thấy nó khổ, lòng tôi lại nhói.
Thói quen yêu con đã khắc sâu trong xương tủy — nên muốn sống yên, tôi buộc phải cắt đứt.
Không ngờ, ông nhà nghĩ giống tôi.
Ông cũng xóa WeChat của con trai, rồi nhìn tôi cười nhạt:
“Từ nay, đừng để nó tìm thấy mình nữa.”
Sau đó, chúng tôi dọn đi nơi khác, bắt đầu lại từ đầu.
Cắt đứt thì phải cắt cho trọn.
Nếu không, đứa con vong ân ấy sẽ lại phá nát những năm tháng cuối đời vốn ít ỏi của chúng tôi.
“Đoạn tuyệt là đoạn tuyệt.”
“Chúng tôi chỉ muốn nắm tay nhau, bình yên sống nốt quãng đời còn lại.”
– HẾT –