Phiên ngoại - THAY CHỊ LÀM PHI
🍏 Phiên ngoại: Vệ Thư
Ta đã từng hối hận.
Nếu ta không về kinh thành, không ngồi vào ngôi vị thái tử này, liệu có khi nào nàng sẽ không ch/ế/t không.
Chúng ta có thể làm một đôi phu thê bình thường ở Hoài Châu, tầm thường mà sống hết một đời.
Nhưng ta biết, nếu được làm lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ khuyên ta quay về.
Lúc đó nàng đã nói với ta:
“A Thư, lần này quay về không phải vì tranh hoàng vị, mà là tranh lấy trăm năm cơ nghiệp cần tiếp nối của Đại Chiêu”.
“Cũng là chiến đấu với số mệnh”.
Vệ Thiệu hoang phí bạo ngược, ngày sau nếu hắn lên làm hoàng đế, Đại Chiêu cũng sẽ tiêu tùng.
Còn ta chỉ cần còn sống một ngày, hắn cũng sẽ không chịu tha cho ta.
Việc này ta hiểu, nàng cũng hiểu.
Ta chỉ hận bản thân mình đã không thể bảo vệ được nàng.
Tiểu Ngư Trầm là người yêu ta nhất trên đời này.
Nàng yêu ta, cũng yêu những gì mà ta yêu.
Nàng biết ta giấu mình nhiều năm, mượn tay thần tử dâng quyết sách lên, giải quyết chuyện khẩn cấp thay lão hoàng đế, khiến ông ta nhớ tới ta.
Nàng cũng biết ta vốn nên không có vướng bận gì, thuận nước đẩy thuyền mà trở về kinh.
Ta ôm chặt lấy nàng.
“Đợi ta, nàng nhất định phải đợi ta”.
Lời thề hẹn suông yếu ớt, nhưng khi ấy vẫn còn chưa rõ đoạn đường phía trước ra sao, ta chẳng thể hứa với nàng điều gì.
Ta giả vờ không nhìn thấy nàng ghé vào vai ta lén lau đi nước mắt.
Bảy năm không trở lại, người và việc trong kinh thành đều trở nên vô cùng xa lạ đối với ta.
Ta nhẫn nhịn sự ghê tởm đối với kẻ làm cha kia, giả bộ hiền lành hiếu thảo, hầu hạ th/uố/c thang, thay ông ta xử lí công việc.
Đến khi ông ta chính thức nhìn nhận ta, chiếu thư ban hôn và quà lễ cập kê của nàng đều được ta gửi về Hoài Châu.
Ta không phụ lòng nàng.
Chúng ta thành hôn, sinh con một cách thuận lợi.
Nàng nói An Nhi có một mình thì cô đơn quá, muốn sinh thêm một đứa nữa chơi cùng nó.
Nhưng sự đau đớn của nàng vào ngày sinh vẫn còn hiển hiện trước mắt ta, ta không muốn nàng phải chịu khổ một lần nữa.
“Có chúng ta ở đây, An Nhi sẽ không cô đơn đâu”.
Nàng bế An Nhi, ta ôm lấy vai nàng. Khoảnh khắc đó, ta đã nghĩ một đời này sẽ cứ thế mà trải qua thật viên mãn.
Phụ hoàng phong ta làm thái tử, nhìn Vệ Thiệu cúi đầu giấu đi sự hận thù, ta biết hắn sắp tạo phản rồi.
Ta mới về kinh chưa đầy ba bốn năm, căn cơ vẫn thua hắn ở đây quanh năm suốt tháng.
Thế là ta nhận ý chỉ của phụ hoàng tới biên cương tuần tra, ở đó có thuộc hạ cũ của ông ngoại, chỉ cần nắm giữ được binh quyền là sẽ có được sức mạnh để đối chọi với hắn.
Ta tính toán thời gian, nhanh chóng làm xong chiếc trâm.
“Cái này làm còn đẹp hơn cái năm ngoái, đổi sang đeo cái này đi”.
Nàng vui vẻ chỉ chỉ vào đầu bảo ta giúp nàng cài lên.
Trước khi khởi hành, ta nói rõ chi tiết kế hoạch của ta cho nàng, để lại ám vệ bảo vệ cho nàng và An Nhi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ta lại quên không đề phòng người Thẩm gia.
Ta kéo tay phụ hoàng mở cửa đường bí mật, bên trong chỉ có Thanh Liên ôm An Nhi đang khóc rất to.
“Thái tử phi đâu? Thái tử phi ở đâu?”
Tất thảy nghĩa quân thần cha con gì đấy ta đều không quan tâm được nữa.
Thái giám run rẩy bò qua nói với ta, người Thẩm gia vì muốn sống nên đã nương nhờ Vệ Thiệu.
Vệ Thiệu bắt lấy bọn họ rồi chạy mất rồi.
Ta dẫn theo người đuổi tới Quỳnh Châu.
Trong thành dần nổi lên đám ch/áy lớn khiến ta càng lúc càng lo lắng hơn.
“Vệ Thiệu, chỉ cần ngươi giao thái tử phi ra đây, ta sẽ thay người đi cầu xin phụ hoàng”.
Vệ Thiệu đứng trên tường thành, cười như đi/ê/n như dại.
“Ha ha ha Vệ Thư à, ta mà ch/ế/t thì ngươi cũng đừng hòng sống yên”.
Nói xong hắn nhảy thẳng từ trên thành xuống.
Ta thúc ngựa về phía trước, tim chợt đau nhói lên, cái cảm giác lo lắng sợ hãi phút chốc dâng lên đến tột độ.
“Công thành!”
Vó ngựa đạp lên th/i th/ể của Vệ Thiệu, cổng thành bị húc mở ra.
Ta nhìn thấy nàng bị người Thẩm gia dìu chạy lại.
Ta như bay qua đỡ lấy thân thể như lung lay sắp đổ xuống của nàng.
Tiếng hô hấp không đều bên tai cuối cùng cũng khiến trái tim đang đập loạn lên bình tĩnh trở lại.
“Thật may, thật may”.
Trên người nàng toàn là m/á/u, có lẽ còn có vết th/ươ/ng.
Nhưng không sao cả, người không sao là tốt rồi.
“A Thư”.
Giọng nàng rất nhẹ, còn đang run lên, lại tựa như một tia sét bất ngờ giáng xuống bên tai ta.
Không phải nàng.
Đúng là nàng gọi ta như vậy, nhưng đây không phải là nàng.
Ta đưa tay ra sờ mặt nàng, xúc cảm xa lạ, ánh mắt u ám trống rỗng.
Không phải nàng, thật sự không phải là nàng.
Thế Tiểu Ngư Trầm của ta ở đâu chứ?
Ta lật tung cả thành Quỳnh Châu, cuối cùng cũng tìm được nàng ở trong một căn nhà bỏ hoang.
Nàng nằm trên giàn thiêu, bên cạnh còn có người đang đốt l/ửa.
Ta nhận ra người đó là đường huynh của nàng.
M/á/u nhuộm đỏ cả mặt đất, mãi cho tới khi ám vệ giữ được ta, ta mới tìm lại được lí trí.
Kẻ nằm dưới đất biến thành m/á/u th/ịt lẫn lộn, ki/ế/m trong tay ta cũng đã gãy thành mấy đoạn.
“Tiểu Ngư Nhi”.
Ta ôm nàng dậy, lộ ra cánh tay chi chít những vết th/ươ/ng.
Vết m/á/u ở lồng ngực đã khô lại thành màu đỏ sẫm.
“Thẩm Ngư Trầm, nàng nhìn ta đi”.
Nàng bỏ mặc ta, mắt nhắm nghiền, cả người lạnh toát.
“Nàng không cần ta nữa sao?”
Nước mắt trộn lẫn với m/á/u dính trên mặt ta chảy xuống trán nàng, ta luống cuống tay chân lau đi, nhưng lau thế nào cũng không sạch được.
“Đừng… đừng mà”.
Vào cái đêm đó chín năm trước, tin tức mẫu hậu qua đời được người của phủ quận vương đưa đến cho ta.
Nàng ngồi trên đầu bờ tường cùng ta cả một đêm, cuối cùng còn đặt miếng ngọc bội bị ta đánh rơi vào lại tay ta.
“Đừng rời xa ta”.
“Được”.
“Nàng đồng ý với ta rồi đó”.
Trong lồng ngực có rất nhiều tiếng gào thét như muốn xé rách ta ra, khung cảnh xung quanh dần dần méo mó đi.
Chuyện sau đó ta chẳng còn nhớ gì cả.
Ta từng rất nhiều lần cố nhớ lại, chúng ta đã rời khỏi Quỳnh Châu như thế nào, đã về kinh thành ra sao.
Lần nào đầu cũng đều đau như búa bổ.
Ta không dám gặp An Nhi.
Nếu nó hỏi ta mẫu thân ở đâu, ta nên nói với nó như thế nào đây?
Thẩm Nhạn Yểu trở lại vào đúng lúc này.
Muội ấy đáp lại tiếng gọi “mẫu thân” kia của An Nhi, dỗ dành An Nhi đang khóc nháo ăn một bữa cơm.
Lắc mình một cái, trở thành thái tử phi của Đông Cung.
Ta hận Thẩm gia, càng hận muội ấy hơn.
Rõ ràng là người thân nhất của Tiểu Ngư Nhi, lại chiếm đoạt tất cả mọi thứ của nàng sau khi nàng ch/ế/t.
Lúc đăng cơ, ta cho Thẩm Nhạn Yểu làm quý phi, không cho muội ấy được gặp An Nhi.
Muội ấy trở thành trò cười ở kinh thành.
Nhưng muội ấy không bao giờ phản kháng lại, chỉ lẳng lặng chịu đựng những sự hà khắc của ta.
Giống như đang chuộc tội.
Ta đã muốn gi/ế/t muội ấy không chỉ một lần.
Nhưng lý trí bảo ta rằng không được, muội ấy là muội muội của Tiểu Ngư Nhi.
Ta để muội ấy chuyển đến cung Dao Hoa xa nhất, ta sợ nhìn thấy muội ấy thì sẽ không kìm được.
Muội ấy trồng một cây đào ở cung Dao Hoa.
Mỗi năm hoa đào nở đều sẽ làm rất nhiều bánh hoa đào, mỗi năm hỏi ta hoa ở cung Phượng Ngô có kết quả không.
Ta nghĩ nếu ta mà nói “Không” thì muội ấy sẽ lập tức bật khóc ngay.
Tại sao chứ? Nếu rất yêu nàng, vậy sao còn trở thành đồng bọn với đám người đã hại ch/ế/t nàng?
Mãi cho tới khi trong cung lan truyền lại chuyện cũ ở Quỳnh Châu.
Lúc nghe tới những lời gièm pha đó, sự nhẫn nại suốt bốn năm qua của ta phút chốc sụp đổ.
Ta tự nhốt mình lại uống đến say bét nhè, ý đồ để không nhớ lại chuyện cũ.
Thẩm Nhạn Yểu đến thăm ta.
Muội ấy xé toạc hẳn vết th/ươ/ng ra, m/á/u tươi đầm đìa bày ra trước mặt ta.
Muội ấy nói muội ấy phải đền mạng.
Nói tất cả bọn họ đều đáng ch/ế/t.
Ta âm thầm đi gặp mẫu thân của nàng, mới được biết rằng bà đã bị bọn chúng bức hi/ế/p nhiều năm.
Muội ấy còn muốn người Thẩm gia phải ch/ế/t hơn cả ta.
An Nhi hỏi ta rằng có thể cho nó đi gặp quý phi được không.
Mấy năm nay, ta gần như không cho Thẩm Nhạn Yểu tiếp xúc với nó. Sợ rằng nó còn quá nhỏ, ngày rộng tháng dài, nó sẽ đặt hết tình cảm dành cho mẫu thân lên người Thẩm Nhạn Yểu.
Nó kéo tay ta, nước mắt ầng ậc trong hốc mắt.
“Con rất nhớ mẫu thân”.
“Con nhìn thấy quý phi là có thể nhớ về dáng vẻ của mẫu thân ở bên con khi trước”.
“Phụ hoàng, người cho con đi gặp nàng ấy đi”.
Ta đứng ngẩn ngơ một chỗ, buồn vui lẫn lộn.
Vui vì nó vẫn luôn phân biệt rõ ai mới là mẫu thân của mình.
Buồn vì nó còn nhỏ như vậy đã phải cùng ta chấp nhận sự thật đã mất nàng.
“Đi đi”.
Nó đã ở lại cung Dao Hoa mãi cho tới khi Thẩm Nhạn Yểu khỏe lại.
Trong cung đều tưởng rằng cuối cùng ta cũng hồi tâm chuyển ý.
Thẩm Nhạn Yểu nộp hết toàn bộ bằng chứng phạm tội bao nhiêu năm qua của Thẩm gia lên cho ta, thề rằng phải đích thân vạch trần tất cả.
Muội ấy đã có ý muốn ch/ế/t.
Nhưng ta vẫn nhớ rõ rằng Tiểu Ngư Nhi yêu quý người muội muội này đến nhường nào.
Là sự bảo vệ không rời từ thuở ấu thơ, là vào thời khắc quyết định sống ch/ế/t cũng không hề do dự mà chọn nàng ấy.
Ta đốt trụi tờ giấy viết lại đầu đuôi việc giả danh đánh tráo thân phận.
“Đó là ta nợ tỷ ấy.”
“Ừ, nhưng nàng ấy sẽ muốn muội được sống thật tốt”.
Ta thả muội ấy rời khỏi kinh thành.
Trong ba người chúng ta cũng phải có một người quay về quê cũ, sống một đời tự do.
Tâm nguyện mà ta và Tiểu Ngư Nhi không thể nào hoàn thành được, đành giao cho muội ấy vậy.
Ta xử lý Thẩm gia xong, cuối cùng cũng trả tất cả những thứ thuộc về Tiểu Ngư Nhi cho nàng rồi.
An Nhi trưởng thành rất xuất chúng.
Dần dần, ta buông tay để nó làm hết mọi việc.
Triều thần cũng không còn kêu gào đòi ta phải nạp phi nữa.
Năm 15 tuổi, An Nhi đi tuần tra ở Hoài Châu có gặp Thẩm Nhạn Yểu một lần.
Nghe nói muội ấy đã mở một xưởng thêu, gả cho một đại phu họ Tiết, sinh được một trai một gái, phu thê rất ân ái hòa thuận.
Cây đào ở cung Phượng Ngô vẫn không kết quả, nhưng hoa đào của ta đã rất đẹp rồi.
Nếu mà làm thành túi thơm chắc hẳn nàng rất thích.
Tiểu Ngư Nhi.
Nàng xem, mọi người sống rất tốt.
Ta cũng vậy.
Chỉ là, nhớ nàng rồi.
Hết.