Chương 16 - THAY CHỊ LÀM PHI
🍏 Chương 16
Ta vuốt nhẹ chuỗi hạt quả đào trên cổ.
Đây là quà sinh thần mà tỷ tặng ta năm mười lăm tuổi.
Trước đây tỷ rất thích điêu khắc, nhất là những đồ vật nhỏ như thế này.
Hạt đào sót lại sau khi ăn vào tay tỷ ấy cũng sẽ biến thành tác phẩm tinh xảo.
Chỉ tiếc là cây đào ở cung Phượng Ngô được Vệ Thư dốc lòng chăm sóc suốt bốn năm cũng không kết được quả.
Cây ở chỗ ta cũng vậy.
Đất đai ở kinh thành cũng không sánh được bằng Hoài Châu.
Ba người bọn ta, không ai quay về được nữa.
Ta cởi bỏ y phục hoa lệ, trâm cài trân châu, mặc một bộ đồ trắng quỳ trước mặt Vệ Thư.
“Thần thiếp có một thỉnh cầu, khẩn xin bệ hạ phê chuẩn”.
“Muội nói đi”.
“Mẫu thân của thần thiếp thân bất do kỷ, bà ấy không hề muốn tính kế bệ hạ. Bà ấy chỉ là một người vô cùng lương thiện yếu hèn, xin bệ hạ cho phép bà ấy trở về quê hương Hoài Châu”.
Ta cam nguyện chịu ch/ế/t, chỉ mong có thể bảo vệ được nương.
Mấy ngày nay số lần nhắc đến tỷ tỷ và số lần ta gặp Vệ Thư cộng lại còn nhiều hơn cả bốn năm qua.
Bọn họ nói Vệ Thư luôn không muốn gặp ta, lạnh nhạt với ta.
Nhưng không ai biết rằng, ta cũng không muốn gặp hắn.
Gặp hắn rồi, ta sẽ lại nhớ tới tỷ.
Tỷ ấy yêu thương ta đến nhường nào thì ta mắc nợ tỷ ấy nhiều chừng ấy.
Ta cắn răng: “Cứ coi như nể…”
“Được.” Vệ Thư ngắt lời ta, ngữ điệu chẳng có chút cảm tình nào.
Ta nhẹ nhõm thở ra, dập đầu một cái thật mạnh.
“Tạ bệ hạ khai ân”.
Hắn không đáp lại, ta cũng không đoán nổi suy nghĩ của hắn, không dám đứng dậy.
Chỉ thấy tiếng vạt áo sột soạt trên đất, giọng hắn vang lên trên đỉnh đầu ta.
“Muội cũng về đó đi, trẫm sẽ cho hai người của cải ruộng đất, đừng quay lại kinh thành nữa”.
Ta ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn.
Trên khuôn mặt luôn tỏ ra lạnh lùng với ta lại xuất hiện một thoáng dịu dàng.
Tựa như thời niên thiếu còn ở nhà cũ, hắn hái đào cho tỷ, nhìn thấy ta ở phía sau tỷ ấy mỉm cười chia cho ta một quả.
Dịu dàng ấm áp giống như người huynh trưởng.
Bao năm qua, vì để làm tốt vị trí quý phi, ta đã rèn luyện được bản lĩnh gặp chuyện không kinh ngạc, không quan tâm thiệt hơn.
Nhưng vào giờ phút này, hắn chỉ vỗ vai ta, nước mắt ta lại không ngừng rơi xuống.
“Phải bảo trọng nhé, nàng ấy bận lòng về hai người nhất đó”.
Nến trong điện đã thắp cả đêm giờ đã hơi tù mù, lập lòe hắt lên khuôn mặt hắn.
Giữa đôi mày khôi ngô ánh lên vẻ quạnh hiu, bên tóc mai đã thấp thoáng có tóc bạc.
Rõ ràng hắn chỉ lớn hơn ta có hai tuổi.
Giang sơn vạn dặm, đứng trên vạn người.
Cuối cùng hắn vẫn cô độc một mình.
Huynh trưởng sáng sủa phóng khoáng nhà bên năm đó đến cuối cùng cũng không còn được gặp nữa.
Giống như tỷ tỷ của ta vậy.
Ta lau nước mắt, nặn ra một nụ cười.
“Bệ hạ và thái tử cũng phải bảo trọng đó”.
“Hai người cũng là người thân mà tỷ ấy yêu nhất”.
Đế vương quanh năm lạnh lùng nay cũng đỏ quạch vành mắt.
Dường như hắn cố nén lại mấy lần, vừa mở miệng giọng đã hơi run lên.
“Ừ”.