Chương 7 - THẦY BÓI NÓI DUYÊN TA KHÔNG LÀNH

Chỗ tôi hẹn gặp Cố Trì cách phòng thí nghiệm của Giang Tinh Miên không xa.

 

Nên tôi quyết định tranh thủ ghé qua tìm anh ấy trước.

 

Không ngờ, người chào tôi ngay khi ra cửa lại là sư tỷ.

 

Cô ấy đứng ở cửa phòng thí nghiệm như một bà chủ, sau đó nhìn vào bên trong rồi quay sang nói với tôi:

 

"Tinh Miên đang bận."

 

Tôi định tự mình vào tìm anh ấy, nhưng sư tỷ đưa tay chặn lại.

 

"Xin lỗi, nhưng người ngoài không thể tùy tiện vào phòng thí nghiệm."

 

"Sư muội, trong đó có dữ liệu quan trọng, nên…"

 

Nghe cứ như thể tôi đến để ăn cắp bí mật nghiên cứu vậy.

 

Nhưng rõ ràng tôi và họ không hề cùng hướng nghiên cứu, được chưa nào "chị đại"?

 

"Vậy nhờ sư tỷ bảo với Giang Tinh Miên rằng tôi đang đợi ngoài này."

 

Sư tỷ gật đầu, quay vào bên trong.

 

Cô ấy thực sự đã nói gì đó với Giang Tinh Miên.

 

Qua cửa kính, tôi thấy Giang Tinh Miên ngước lên, khẽ cười với cô ấy.

 

Cô ấy cúi xuống, ghé sát mặt anh ấy, như thể hôn lên má anh.

 

Sau đó rút một sợi tơ liễu khỏi cổ áo anh ấy.

 

Tôi hiểu ngay.

 

Đây là một màn "khoe chủ quyền" có chủ đích.

 

Nhưng bàn tay tôi siết chặt quai túi xách, bán đứng sự ghen tuông trong lòng.

 

Vị trí bên cạnh anh ấy, trước đây vốn chỉ thuộc về tôi.

 

Sư tỷ lại nói thêm gì đó, Giang Tinh Miên mới nhìn tôi một cái.

 

Anh ấy chỉ vẫy tay, rồi lại tiếp tục công việc.

 

Tôi đứng chờ mười mấy phút.

 

Cuối cùng, Giang Tinh Miên cũng chịu bước ra.

 

Suốt dọc đường đi, tôi không nói một lời, chỉ chờ anh ấy giải thích.

 

Nhưng anh ấy chỉ nói:

 

"Phòng thí nghiệm bừa bộn lắm, đúng là không tiện vào."

 

Rồi hỏi tôi:

 

"Tìm anh có chuyện gì không?"

 

Tôi hờ hững đáp:

 

"Không có gì."

 

Sau đó gạt tay anh ấy ra, đi tìm Cố Trì.

Tôi vẫn dùng dằng giận dỗi với Giang Tinh Miên.

 

Mãi đến khi có tiết học chung, anh ấy mới chủ động ngồi cạnh tôi.

 

Thuận tiện mua cả chiếc bánh nhỏ tôi thích, đặt lên bàn tôi.

 

Tôi biết, đây là cách anh ấy làm hòa.

 

Nhưng tôi không muốn lần nào cũng dễ dàng tha thứ.

 

Tôi đẩy chiếc bánh ra xa, giống như muốn đẩy Giang Tinh Miên ra khỏi cuộc đời mình.

 

"Em vừa ăn bánh lúc trưa rồi."

 

Một bàn tay đột nhiên vươn ra, cầm lấy chiếc bánh.

 

"Vừa hay chị chưa ăn trưa! Tinh Miên, chị sẽ lấy tạm cái này nhé, hôm sau mời em trà sữa nha~"

 

Sư tỷ bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Tinh Miên.

 

Hương thơm của bánh kem trong không khí, đột nhiên trở nên ngấy đến mức khó chịu.

 

Giang Tinh Miên cười gượng, nhưng không nói gì.

 

Tôi đã quen rồi.

 

Quen với việc bên cạnh anh ấy luôn có cô gái khác đến gần.

 

Quen với việc anh ấy chưa từng biết từ chối.

 

Anh ấy không thể nói một câu đơn giản rằng:

 

"Đây là bánh tôi mua cho bạn gái."

 

Không thể nói rằng:

 

"Cô vốn dĩ không thích uống trà sữa."

 

Có lẽ, từ chối người khác thật sự khó đến vậy.

 

Hoặc cũng có lẽ,

 

"Người duy nhất bị anh ấy từ chối, luôn luôn là tôi."

"Tinh Miên, chị có vài vấn đề muốn thảo luận với em."

 

Cô ấy ngồi xuống, rút sổ ghi chép ra, bình thản mở lời.

 

Giang Tinh Miên vừa nghe thấy, liền lập tức nghiêng người về phía trước, cùng cô ấy trao đổi trong im lặng.

 

Như thể sự không vui vừa rồi của tôi chỉ là một chuyện nhỏ không đáng bận tâm.

 

Tôi hoàn toàn bị lãng quên.

 

Cố Trì vỗ nhẹ vai tôi từ phía sau, "Qua đây ngồi đi."

 

Tôi cố tình tạo ra một tiếng động lớn, dịch sang hàng ghế phía sau.

 

Nhưng Giang Tinh Miên từ đầu đến cuối vẫn không hề nhận ra.

 

"Lộc Lộc, đừng giận nữa, nếu không chúng ta tố cáo họ thảo luận chuyện riêng trong giờ học đấy!" Cố Trì nói.

 

Tôi lắc đầu, "Chẳng phải anh cũng mang tài liệu khác đến đây sao?"

 

Cậu ấy làm mặt bị bắt quả tang, "Anh lộ liễu vậy à? Ai bảo khó mà bắt được em cùng thảo luận với anh chứ."

 

Vậy là, Giang Tinh Miên và sư tỷ vẫn tiếp tục thảo luận đề tài nghiên cứu của họ ở hàng ghế trước.

 

Còn tôi và Cố Trì thì ở hàng ghế sau, bàn luận về bài tập của chúng tôi.

 

Giữa tôi và Giang Tinh Miên dường như đã có một vết nứt.

 

Nhưng tôi không biết phải vá nó thế nào.

 

—-------------

 

Từ sau buổi học môn tự chọn hôm đó, tôi dành nhiều thời gian bên Cố Trì hơn.

 

Giang Tinh Miên cũng càng lúc càng thờ ơ với tôi.

 

Phần lớn thời gian, chúng tôi ở lại ký túc xá, chỉ có cuối tuần mới quay về căn hộ thuê chung.

 

Nhưng dường như tôi chẳng còn gì để nói với Giang Tinh Miên nữa.

 

Còn anh ấy càng trở nên im lặng hơn.

 

Mỗi lần tôi tắm xong, Giang Tinh Miên đều ôm chặt tôi vào lòng, hôn tôi.

 

Có đôi lúc, tôi cảm thấy anh ấy đang run rẩy.

 

Là vì sợ mất tôi sao?

 

Nhưng tôi không hỏi.

 

Dần dần, chúng tôi gặp nhau ở trường còn nhiều hơn ở nhà.

 

Nhưng mỗi lần tình cờ chạm mặt, cùng với Giang Tinh Miên luôn có sư tỷ.

 

Có lúc, chỉ vừa chạm mắt, anh ấy đã nhanh chóng bước lướt qua tôi.

 

Có lúc, tôi đi ngang qua, anh ấy và sư tỷ lại đang mải mê thảo luận gì đó.

 

Thậm chí chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái.